(*) Giải thích tiêu đề: Thiểu năng nhân tạo là cách Lâm Tầm gọi hệ thống của mình, ngược lại với “Trí tuệ nhân tạo”, còn tại sao lại là “thiểu năng”, đọc sẽ biết ^^
Đám người này, nhất là Triệu Cơ Cấu, rõ ràng trước khi hắn ra ngoài cậu ta còn đang không ngừng chửi bới Đông Quân, bây giờ lại trở mặt nhanh như vậy.
— Thế là Lâm Tầm cũng học theo, copy một câu “Xin chào Đông thần”.
Đây không phải là lần thứ nhất hắn gõ bốn chữ này, nhưng trước đây tất cả “Xin chào Đông thần” đều bị dìm ngập trong vô số bình luận rác rưởi trên mạng.
Hôm nay, hắn, một quả chanh tinh vui vẻ, đã từng nhảy nhót ở khu bình luận của Đông Quân lâu như vậy, cuối cùng đã làm được.
Hắn lặng lẽ nhìn Đông Quân một cái.
Ánh mắt Đông Quân lúc đang tập trung lái xe trông rất đẹp.
Hắn chuyển sang giao diện Wechat với Đông Quân, không lên tiếng, mà nhập một chỉ thị cho Lạc của hắn, để nó nói chuyện phiếm với Đông Quân — hắn cho rằng Đông Quân cảm thấy rất hứng thú với hệ thống điện thoại này.
Tiếp theo, hắn liền không thao tác điện thoại nữa.
Một con trỏ chuột vui vẻ: Chào anh.
Đông Quân: ^^
Một con trỏ chuột vui vẻ: Anh muốn trở thành thành viên mới của chúng tôi sao?
Đông Quân: Đúng thế.
Một con trỏ chuột vui vẻ: Nhưng chúng tôi không còn chỗ trống.
Đông Quân: Tôi hy vọng cậu có thể tới Ngân Hà.
Một con trỏ chuột vui vẻ: Vậy tôi có thể ở trong phòng làm việc của anh không?
Đông Quân: Có thể ^^
Lâm Tầm: “?”
Lạc, mày đang nói cái gì thế?
Hắn vội vàng cầm lấy điện thoại, muốn thu hồi tin lại.
Nhưng đã quá muộn, hắn trông thấy Đông Quân đã nhìn về phía điện thoại của mình.
Hắn biện bạch: “Không phải em.
”
Đông Quân: “Lạc Thần?”
“Ừm” Lâm Tầm nói, “Lạc Thần là một cái module nhỏ.
”
Nhìn giao diện tin nhắn, hắn hỏi Đông Quân: “Hệ thống của anh tên là gì?”
“Bán thành phẩm, không có tên.
” Đông Quân thản nhiên nói, “Hạng mục này hôm qua vừa mới gác lại.
”
Lâm Tầm: “Vì sao?”
“Hệ số Bradlik là 1.
397.
” Đông Quân nói.
Hệ số Bradlik, một danh từ xa lạ.
Thế là, Lâm Tầm tiếp tục hỏi: “Đây là cái gì?”
“Thành quả của hội nghị ở Canada vài ngày trước, gần đây trong nước muốn đẩy ra một hệ thống phép thử, tên là Bradlik” Giọng nói của Đông Quân rất ôn hòa, Lâm Tầm cảm thấy như đang trở lại thời còn học sinh, được nghe thầy giáo giảng bài.
Chỉ nghe Đông Quân tiếp tục nói: “Hoặc có thể nói là bản tiến hoá của phép thử Turing (*), kết quả phép thử dùng hệ số Bradlik, là trình độ trí tuệ hoá, càng gần đến 0, có nghĩa là càng có năng lực tương tự với hiểu biết và quyết định của con người.
1 là tiêu chuẩn, nhỏ hơn 1 sẽ thông qua phép thử, nó sẽ cho rằng đó là một cá thể thông minh độc lập.
”
“Oa.
” Lâm Tầm không nhịn được mà tán thưởng.
Hắn hỏi: “Thành tích tốt nhất là bao nhiêu?”
“Theo anh biết, trước mắt vẫn chưa có hệ thống thông minh nào có thể thông qua phép thử.
Nhưng mà có mấy đoàn đội đã công bố bọn họ thấy được hy vọng.
” Nói đến đây, Đông Quân mỉm cười: “Có lẽ Eagle sẽ công bố sản phẩm có hệ số Bradlik nhỏ hơn 1 của bọn họ ở hội chợ khoa học kỹ thuật.
”
“Bọn họ đã làm được sao?” Lâm Tầm nhìn về phía Đông Quân: “Cho nên mấu chốt của điểm đạt tới 1 là ở chỗ nào?”
“Ừm…” Đông Quân trầm ngâm một hồi, nhưng sau đó cũng không để lộ ra, mà chỉ nói: “Em đang muốn bám sát vào phương hướng thông qua phép thử sao?”
“Nếu tất cả mọi người muốn tham gia hội chợ, hơn nữa còn là sản phẩm giống nhau…” Lâm Tầm nhỏ giọng nói: “Nếu tin tức không ngang nhau, vậy Lạc Thần sẽ tèo.
”
Đông Quân nói: “Anh không muốn quấy nhiễu suy nghĩ của em.
”
Lâm Tầm lấy kinh nghiệm của mình lúc nói chuyện với Hồ Điệp phu nhân, thả mềm giọng: “Sẽ không bị quấy nhiễu.
”
Đông Quân nhìn hắn một cái.
Lâm Tầm nháy nháy mắt, làm ra vẻ ngoan ngoãn.
Đông Quân: “Anh quên rồi.
”
Lâm Tầm: “…”
Tốt.
Nam thần, vậy mà anh lại là nam thần kiểu này.
Hắn nghiến răng.
Trong mắt Đông Quân dường như có ý cười.
Đi qua ngã tư đường phía trước lại là đèn xanh.
Lúc xe của bọn họ sắp đến gần, đèn xanh đúng lúc chuyển vàng.
Trên cả đoạn đường này đã có rất nhiều lần như thế rồi.
Một người dùng tay lái xe muốn làm được điều này, nhất định anh phải quen thuộc với đường xá, nhớ kỹ khoảng cách mỗi cái đèn xanh đèn đỏ, sau đó — lúc đi qua cái đèn giao thông thứ nhất, anh sẽ dùng tình trạng khi đó làm điều kiện ban đầu, bắt đầu tính toán.
Cuối cùng điều chỉnh tốc độ thông qua thời gian đi qua mỗi đoạn đường, để mỗi lần anh đi đến một đoạn đường khác đều đúng lúc là đèn xanh.
Đầu óc của anh phải vô cùng thông minh, tất nhiên trí nhớ của hắn cũng cực kì xuất sắc.
Một người như vậy, mà anh lại nói đã quên mất sao?
Em tin anh còn không bằng tin quỷ.
Lâm Tầm cho Đông Quân cái cúp quán quân về tài năng mở mắt nói ở trong lòng.
Lúc nghi thức trao giải kết thúc, Bentley vừa vặn dừng ở dưới toà nhà Triều Dương.
Hắn nhìn về phía Đông Quân: “Vậy… em về đây.
”
“Ngủ sớm đi” Đông Quân nói: “Ngủ ngon.
”
“Ngủ ngon.
” Lâm Tầm đối mặt với Đông Quân, hắn hẳn phải nên mở cửa xe, sau đó xuống xe, nhưng lúc này hắn lại cảm thấy thiếu cái gì đó.
Có lẽ, hẳn là nên có một nụ hôn ngủ ngon, hoặc là cái gì khác.
Lúc hắn còn đi học, ngoại trừ An Toàn và Cơ Cấu ra thì còn có mấy người bạn thân, lúc trước, bọn họ cùng nhau đi thư viện, đi ra thư viện, cùng nhau ăn cơm trưa cơm tối thậm chí là bữa khuya — về sau những người này dần dần thoát khỏi tổ chức, Lâm Tầm thường xuyên trông thấy bọn họ và bạn gái quấn lấy nhau như con rắn ở dưới tầng kí túc xá nữ, mãi đến khi kí túc xá đóng cửa mới tách ra, sau đó đưa mắt nhìn cô ấy lên tầng.
Sau một giây do dự, hắn vẫn không làm gì, mở cửa, xuống xe, đóng cửa, chuẩn bị đi về.
Trong nháy mắt cửa xe đóng lại, dường như Lâm Tầm trông thấy Đông Quân nhìn về phía mình, ánh mắt của bọn họ chạm nhau phút chốc, dưới ánh đèn lờ mờ, hình dáng của người này có một vẻ yên tĩnh và ôn nhu khó diễn tả được, có lẽ anh đang đợi cái gì.
Lâm Tầm đứng trước cửa xe, một lát sau, hắn vòng qua đầu xe, đi đến bên cánh cửa chỗ Đông Quân.
Cửa sổ xe trượt xuống, Đông Quân nhìn hắn.
“Anh… Anh cũng ngủ sớm đi.
” Lâm Tầm nói: “Được rồi, em nói xong rồi.
”
“Ngủ ngon.
” Giọng nói của Đông Quân dường như có cả giọng mũi, điều này khiến âm thanh của anh càng thêm thấp mà giàu từ tính, giống như có một chiếc lông vũ đang nhẹ nhàng lướt qua tai Lâm Tầm: “Anh sẽ mơ về em.
”
Lâm Tầm: “Vậy em cũng sẽ cố gắng mơ về anh.
”
Đông Quân khẽ cười: “Em về đi.
”
Lâm Tầm: “Không, anh về trước.
”
Hắn nhìn cửa sổ xe khép lại, động cơ khởi động, cuối cùng đưa mắt nhìn