Lâm Tầm có một thói quen.
Không có người nào đứng đắn gọi điện thoại cho hắn, trước kia hệ thống loại bỏ còn chưa hoàn thiện, cứ có điện thoại thì hoặc là bán phòng, hoặc là chào hàng bảo hiểm, hoặc là lừa gạt.
Hắn không thèm để ý, dùng ghi âm để đối phó, nếu như người gọi điện ccó chút thành ý, hắn có thể nghe thêm một lát.
Chỉ nghe, không nói lời nào, cũng không cúp, đối diện nói xong một đống lời, cuối cùng chỉ nghe được sự im lặng.
Hành động này dần dần sâu sắc theo thời gian trôi qua, đến bây giờ, chỉ cần đối diện không chủ động nói chuyện, hắn cũng sẽ giả chết không nói một lời.
Bây giờ đối diện không nói lời nào, chỉ thở, hắn cũng sẽ không nói, tập trung nghe.
Thế là trong căn phòng yên tĩnh chỉ có tiếng thở hổn hển.
Cũng không phải là tiếng nở nặng nề của người trưởng thành hoặc người già, mà là tiếng thở gấp và trong trẻo.
Hắn nghĩ, giống như của trẻ con.
Không phải điện thoại lừa gạt thì chính là trẻ con nghịch ngợm? Nhưng mà nếu tùy tiện gọi đến một số, mà vừa lúc cùng là khu Triều Dương, vậy xác suất cũng quá nhỏ.
Lâm Tầm cứ giằng co với đối diện một lát.
Tiếng hít thở không ngừng.
Chuyện này không đơn giản.
Lâm Tầm bắt đầu suy nghĩ mình đã từng cho ai số điện thoại, cứ tự hỏi một lát, ngược lại thật sự đã nhớ ra một người.
Hắn trầm ngâm, cúp máy, sau đó chủ động gọi lại.
Một giây, hai giây, bảy giây sau, điện thoại được nhận.
“…Alo?” Một giọng nữ già nua có vẻ chần chờ truyền vào trong tai Lâm Tầm.
Kết hợp với suy đoán trước đó, Lâm Tầm lập tức xác nhận đây chính là bà lão có cháu trai xảy ra chuyện hai ngày trước, trước khi đi hắn có để lại số điện thoại của mình.
“Chào bà” Lâm Tầm nói: “Cháu là đồ đệ của Hoắc đại sư.”
“Đại sư?” Trong giọng nói của bà lão có một chút nghi hoặc: “Đại sư tìm tôi?”
“Vừa rồi và đã gọi điện cho cháu.” Lâm Tầm nói, cùng lúc đó,, tiếng hít thở mơ hồ kia lại truyền vào ống nghe.
“Không gọi” Bà lão run rẩy nói, “Hẳn là thằng bé đi ngủ động vào, làm phiền đến đại sư sao, quấy rầy ngài…”
Lâm Tầm hơi nhíu mày.
Hắn nói với bà lão: “Chắc là động vào rồi.”
Nói xong, hắn tiếp tục nói: “Cậu nhóc không sao chứ? Bên cạnh là nó sao?”
Lần này, bà lão lại chần chờ một chút, sau đó ấp a ấp úng nói: “Thằng bé… vẫn không tốt.”
Bà ta nói chuyện hơi chậm, có vẻ ngại ngùng như muốn nhờ vả người ta.
Bà ta nói: “Đại sư có thể tới một lần nữa không? Thằng bé nhà tôi không nói chuyện, cũng không ngủ ngon, hay nằm mơ thấy ác mộng, gọi cũng không tỉnh.”
Lâm Tầm nhíu mày.
Ma vật còn chưa bị trừ sạch sẽ sao?
Hắn nói: “Vẫn giống mấy ngày trước sao?”
“Không giống” Bà lão nói, “Chỉ là buồn buồn, mất hồn, hôm nay tôi ở dưới tầng gọi mãi mà vẫn không gọi tỉnh được.”
“Tà vật đã bị dọn sạch rồi” Lâm Tầm nói, “Có thể là vấn đề tâm lý, bà dẫn nó đi khám bác sĩ xem.”
“Hả…?” Bà lão nói: “Khám thế nào được? Hoắc đại sư có thể xem không?”
“Không phải bên cạnh chỗ bà có bệnh viện nhi sao, bà…” Lâm Tầm đang định dạy bà lão đăng ký khám như thế nào, lại nghĩ đến kinh nghiệm xã hội của bà lão này gần như bằng không, lại mê tín, cuối cùng vẫn đổi giọng: “Sáng mai cháu sẽ qua đó một chuyến.”
Bà lão rối rít cảm ơn.
“Đúng rồi.” Hắn nói, “Hôm đó bà có lưu số của cháu không?”
Hắn nhớ rõ ràng, hôm đó lúc rời khỏi khu nhà đã lấy giấy bút để lại số cho bà lão, bảo bà có chuyện gì thì tìm mình.
Là giấy bút, mà không phải trực lưu số cho bà ta.
“Chuyện này…” Có vẻ bà lão đang suy nghĩ: “Tôi không lưu.”
Chỉ nghe bà ta nhỏ giọng thầm thì: “Hẳn là không lưu đi.”
Bà lão phát hiện điểm mù, bắt đầu nghi thần nghi quỷ, cuối cùng hoài nghi là cháu trai lấy điện thoại lưu, nhưng cũng không có chứng cứ xác thực.
“Không có việc gì, lưu là được rồi” Lâm Tầm nói: “Bà cứ ngủ đi, sáng mai cháu sẽ đến.”
Sau khi cúp điện thoại, Lâm Tầm ngây ra nhìn giao diện trò chuyện.
Nghĩ đến việc chỗ cảnh sát Tào nhận được điện thoại báo cảnh sát vào đêm khuya, hắn có lí do để nghi ngờ việc này còn có kỳ quặc.
Hắn quay đầu nhìn bóng đêm thật sâu ngoài cửa sổ, lại tiến vào không gian hệ thống, tìm hiểu một số phần mềm nhỏ và tính năng, cuối cùng nhắm mắt lại, chuẩn bị đi ngủ.
Trước khi ngủ lại nhớ đến những chuyện xảy ra mấy ngày nay, hắn cảm thấy hoảng hốt như đang nằm mơ.
Mười ngày trước, cuộc sống của hắn muốn khen cũng chẳng có gì mà khen, mỗi ngày viết chương trình, viết thuật toán, nhận điện thoại từ chối của nhà đầu tư.
Nhưng ngay vào một điểm thời gian nào đó, cuộc sống đã bắt đầu muôn màu muôn vẻ.
Hắn dùng ngôn ngữ cằn cỗi và năng lực biểu đạt của mình để ngẫm nghĩ, cảm thấy có thể hình dung như thế này: Vốn dĩ, cuộc sống của hắn có thể dùng mấy câu “sau một ngày làm việc” “sau giấc ngủ một đêm” để tóm tắt, mà bây giờ, từ sáng sớm đến tối, mỗi một chuyện xảy ra đều như có thâm ý khác, nếu viết thành tiểu thuyết, sóng gió mười ngày này cũng có thể viết được hai trăm nghìn chữ — mặc dù có thể đoán được là không hay ho gì.
Đương nhiên, chuyện bất ngờ nhất vẫn là Đông Quân.
Nghĩ tới đây, hắn ôm gối đầu, bay nhảy vô số cái ở trên giường.
Thế là mãi đến lúc sắp đi ngủ, trước mắt Lâm Tầm còn hiện ra hình dáng dịu dàng yên tĩnh của Đông Quân trong xe, nghĩ đến một màn kia, một loại cảm xúc mềm mại đang lan tràn ra trong lòng hắn.
Có lẽ Đông Quân đang chờ một cái hôn ngủ ngon, hắn nghĩ.
Đêm nay không có, về sau nếu có cơ hội, có lẽ có thể… thử một chút.
Trong lúc miên man suy nghĩ, hắn đã ngủ thiếp đi, không biết bao lâu sau lại mở mắt.
Căn phòng mờ tối.
Dường như là đêm khuya, ngoài cửa sổ nhà nhà sáng đèn, khiến cho căn phòng không bật đèn vẫn có thể nhìn thấy loáng thoáng.
Trong bóng tối, một điểm đỏ lóe lên, phát ra ánh sáng nhạt, đồng thời có vẻ đang chậm rãi di chuyển.
Lâm Tầm đến gần, trông thấy là một điếu thuốc lá đang đốt.
Hai ngón tay thon dài kẹp lấy nó, chủ nhân của ngón tay lại không đưa nó vào miệng, mà chỉ là lẳng lặng nhìn nó cháy.
Khói bụi nhẹ nhàng rơi xuống, mang theo ánh lửa, sau đó dập tắt giữa đường.
Làn khói màu xám lượn lờ trước mắt Lâm Tầm, hắn đưa tay cầm lấy điếu thuốc, nhấn nó sang một bên.
Người kia mặc kệ động tác của hắn.
Tóc dài tản mát, một hình dáng yên tĩnh, là một người đàn ông, còn là người đẹp.
Đuôi lông mày của anh hơi nâng, mi mắt hơi khép che mất thần sắc.
Trong bóng đêm, gương mặt kia một mị lực nguy hiểm khó tả, trong không khí mơ hồ có một mùi hơng thần bí lại phóng đãng, giống cánh hoa hồng đang bắt đầu hư thối.
Trong nhóm fans vợ đã từng thảo luận về mái tóc dài của ông xã.
Đầu tiên, trên đời không có nhiều người đàn ông để tóc dài mà vẫn đẹp, thế nhưng là một khi đã đẹp, vậy sẽ cực kì đẹp.
Tóc dài cũng phù hợp với khí chất của anh, thần bí, lạnh lùng, nhã nhặn.
Ở thời điểm này, Bà chủ lên tiếng nói, thật ra tôi cảm thấy khí chất của ông xã có chút nguy hiểm, ngũ quan của anh ấy vốn rất