Cơn mưa như dự đoán đã không đến, bên ngoài nắng ấm mang theo những đám mây để lộ nét dịu dàng của mặt trời.
Tháng bốn mặt trời luôn chói chang, tuy nắng không quá gắt như tháng sáu nhưng cũng hơi đỏng đảnh.
Harry Potter fanfic
Lâm Khinh lại cảm thấy đúng thời điểm.
Cũng giống như người trước mặt, đúng thời điểm.
"Lạc Dĩ Hành, mình tin tưởng cậu hơn là những tin tức trên điện thoại.
" Lâm Thanh nhẹ thở ra một hơi, dựa vào chiếc bàn phía sau: "Chẳng lẽ tin đồn tình cảm còn đáng tin hơn lời cậu nói khi đang đứng trước mặt mình hay sao?
Lúc nói chuyện cô nhìn vào anh, tóc mái hơi che khuất ánh nhìn trong mắt cô, chỉ có một vầng sáng xuất hiện trong mắt.
Ở một khắc nào đó, nó giống như ánh mặt trời, trực tiếp kéo anh ra khỏi nơi lạnh lẽo kia bằng hơi ấm.
Lạc Dĩ Hành há miệng thở dốc, nhưng anh không biết nên dùng cảm xúc và lời nói nào để trả lời.
Anh cho rằng cô sẽ thất vọng, sẽ không quan tâm, sẽ bình tĩnh đối mặt, nghĩ đến mọi tình huống có thể xảy ra.
Nhưng chỉ có phản ứng này anh không nghĩ tới.
Giống như không thể thở được, nhưng ở giây cuối cùng lại được cô kéo trở lại.
Khoảnh khắc chạm tới ánh mắt kia, anh giống như một đứa trẻ sơ sinh, mọi thứ xung quanh lại trở nên chân thực.
Sự hoảng sợ và sợ hãi ngay lập tức biến thành sự kích động, trực tiếp nhấn chìm anh trong làn sóng.
Anh như một người đi vào biển rộng, cam tâm tình nguyện sa vào biển cả.
"Mình! " Sau một lúc lâu mới nói làm giọng anh hơi khàn đi, khiến anh không biết có nên tiếp tục nói hay không.
Nếu đã mở miệng, anh sẽ không kiềm được mà nói rất nhiều.
"Ừm?" Lâm Khinh vuốt lại tóc, trong mắt tràn ngập hình bóng của anh.
Cảm giác không xác định từ ban đầu khi nhìn thấy anh đã lập tức hạ xuống.
Từ giữa trưa cảm xúc này đã tồn tại, cuối cùng cũng hạ xuống được, giống như chim yến về tổ, mang theo cảm giác an tâm.
Cũng là lúc một tiếng gọi của anh đã trực tiếp đánh thức cô.
Anh đang ở ngay trước mặt, vậy còn cần gì tin vào những tin tức giả kia?
Đơn giản, câu trả lời mà cô nhận được không làm cô thất vọng.
Lạc Dĩ Hành đột nhiên thở dồn dập mấy hơi, nhìn xuống đất để ngăn cô nhìn thấy vẻ mặt xấu hổ của anh, nhưng giọng nói phát ra lại thoáng như đang cọ trên mặt đá: "Cảm ơn cậu đã tin tưởng mình.
"
"Sao lại muốn cảm ơn mình?" Lâm Khinh hỏi lại: "Cậu còn nhớ không, mình cũng đã từng hỏi cậu có tin mình hay không.
"
Vừa dứt lời, Lạc Dĩ Hành nhanh chóng đáp: "Mình tin cậu.
"
"Vậy tại sao mình lại không tin cậu chứ?" Lâm Khinh khoanh tay trước ngực, đến trước mặt anh hơi ngồi xổm xuống: "Trước những chuyện không làm, vĩnh viễn không cần xin lỗi.
Lạc Dĩ Hành, mình tin cậu, đó là việc bình thường mà mình nên làm.
"
Đôi mắt trong veo kia trực tiếp tiến lại gần khiến Lạc Dĩ Hành thở gấp.
Lại một lần nữa động lòng.
"Mình còn có một chuyện khác muốn hỏi cậu.
"
Lâm Khinh nhớ tới vấn đề thắc mắc lúc đầu, suy nghĩ cuối cùng cũng mở miệng.
Cô xoa trái tim mình, lại phát hiện nó đang đập rất nhịp nhàng.
Lúc Lạc Dĩ Hành hơi ngẩng đầu lên, Lâm Khinh lại nghiêng người về phía trước, nhưng vẫn giữ một khoảng cách để không khiến đối phương cảm thấy khó chịu.
"Lúc học cao trung cậu từng thích một người, bây giờ cậu có còn thích người đó không?"
Rõ ràng giọng nói rất đỗi nhẹ nhàng nhưng rơi vào tai Lạc Dĩ Hành lại như một quả bom.
Hơi thở của anh hỗn loạn, hai tay nắm chặt, ngẩng đầu yên lặng nhìn Lâm Khinh.
Trong mắt anh có điều gì đó, muốn che giấu nhưng không thể nữa rồi.
Lâm Khinh không lên tiếng, chỉ yên lặng thu hồi ánh mắt, chờ đợi câu trả lời của anh.
Lạc Dĩ Hành mở mắt ra, không thể phủ nhận.
"Còn.
" Anh không gật đầu, vẫn cứ nhìn cô: "Thích đến mức sắp phát điên rồi.
"
Đáp án trong dự kiến.
Lâm Khinh lại không cảm thấy khó chịu,.
Cô giật mình vì cảm xúc trong mắt anh, sau đó bình tĩnh lại và mỉm cười nhìn anh.
Khoé môi cong lên rất đỗi dịu dàng.
Cho dù là ảo giác cũng được, giác quan thứ sáu cũng tốt.
Hoặc có thể do tiếng nhịp tim anh đập quá mạnh khiến anh khó mà che giấu.
Ở một thời khắc nhất định Lâm Khinh có thể nhận ra điều gì đó.
Từ những điều nhỏ nhặt liên tục trong cuộc sống, cuối cùng liên kết với nhau để phát hiện ra sự thật được ẩn giấu sâu nhất.
Giống như hiện tại, tại sao cô không thể lớn gan đưa ra suy đoán táo bạo hơn.
Người Lạc Dĩ Hành thích là cô.
Nếu những suy nghĩ ban đầu chỉ là phỏng đoán thì hành động lúc này của anh đã chứng minh tất cả.
Anh yêu cô.
"Thật sao, vậy, cậu có muốn ở bên cô ấy không?" Lâm Khinh tiếp tục hỏi, tim bắt đầu đập nhanh hơn.
Lạc Dĩ Hành đột nhiên đứng dậy, trong ánh mắt khó hiểu của cô anh đỡ cô đứng lên.
Cô nhìn anh dọn dẹp mớ hỗn độn rồi mở cửa.
"Đến giờ rồi, mình đưa cậu về nhà, được không?" Anh trở lại với dáng vẻ bình tĩnh như thường ngày, nhưng ánh mắt không dám nhìn thẳng của anh đã bán đứng hết thảy.
Lâm Khinh chớp mắt mắt, lần đầu tiên không hiểu được tình huống đang xảy ra.
Ánh mắt cô nhìn xéo về phía đôi tay anh đang nắm chặt, lại đột nhiên hiểu ra.
Bước tới, chủ động nắm lấy tay anh, Lâm Khinh kéo anh ra khỏi phòng.
Bên trong toà nhà, nắng ấm vẫn ngập tràn.
Lâm Khinh có thể nhìn ra Lạc Dĩ Hành tới rất vội vàng từ cách anh đậu xe.
Bàn tay anh so với tay cô thì lớn hơn nhiều, khớp xương rõ ràng, làn da khô ráo ấm áp, nhưng từ đầu đến cuối anh không hề nhúc nhích.
Sự im lặng tồn tại giữa hai người, Lâm Khinh đang định tìm một chủ đề thì thấy Lạc Dĩ Hành mở cửa xe.
Anh vẫn không muốn buông tay, mỗi một bước chân đều chậm hơn ngày thường rất nhiều.
Sau khi nhận ra mọi chuyện, Lâm Khinh mới bất ngờ hiểu ra trong cuộc sống đã từng tồn tại rất nhiều manh mối.
Những khi đi bên cô, anh luôn cố thả chậm bước chân và luôn nhẹ nhàng khi đối diện với cô.
Hoặc những quan tâm tỉ mỉ tinh tế kia.
Lạc Dĩ Hành, một người như vậy cứ bên cạnh cô, thu lại tất cả gai nhọn.
Lâm Khinh chủ động buông tay ra trước, chui vào ghế phụ, "Mình ngồi chỗ này không sao chứ?"
Cô ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn anh.
Trái tim lại đập loạn xạ.
Hồi hộp, kích động và một chút choáng ngợp.
Anh và cô thoáng nhìn nhau, cánh môi cong lên một vòng cung quen thuộc, nhưng động tác điều khiển xe lại có chút cứng nhắc.
Dường như trên tay anh còn lưu lại cảm giác mềm mại của cái chạm vừa nãy, khiến anh nhìn đi nhìn lại nhiều lần về phía tay cô.
Bầu không khí trong xe hơi kỳ quái, nhưng hai người đều ăn ý không phá vỡ nó.
Lâm Khinh ôm túi, thậm chí không dám nhìn xung quanh.
Hơi thở của người bên cạnh bao phủ trong xe khiến cô không có cách nào trốn tránh.
Nếu lúc