Kiều Huyên Thạc mặc quần áo tử tế,
quay người đè hai tay xuống
giường, ló đầu hôn nhẹ lên khuôn
mặt ửng đỏ của Bạch Nhược Hy.
Bạch Nhược Hy nhắm mắt lại
hưởng thụ cảm giác đường mật rót
đầy tâm hồn.
Rất rất ngọt.
Ngọt đến nỗi cô không sao kiềm
được nụ cười, mím môi cười khẽ.
Nghe tiếng bước chân của người
đàn ông rời đi, cửa bị đóng lại, giờ
phút này, cô như cô gái thẹn thùng,
ôm chăn quấn cơ thể, lăn trên
giường hai vòng, cuối cùng vùi đầu
vào gối cười ngây ngô.
Cả căn phòng, trong ổ chăn đều
tràn ngập hơi thở đàn ông của Kiều
Huyền Thạc.
Trên giường còn vương độ ấm của
anh, nhưng anh vừa rời đị, trái tim
hơi trống rỗng.
Bạch Nhược Hy lập tức ngôi dậy,
kéo chăn rời giường, đi đến tủ quần
áo lấy một bộ đồ ở nhà rồi đi vào
phòng vệ sinh.
Mười lăm phút sau.
Trong phòng bếp toàn mùi trứng gà,
có tiếng nước sôi ùng ục truyền
đến.
Bóng lưng cao lớn của Kiêu Huyền
Thạc đứng trước bếp, anh đang
nghiêm túc khuấy đều cháo.
Bạch Nhược Hy đứng một phút ở
cửa, si mê nhìn người đàn ông trong
phòng bếp.
Thì ra, không chỉ người đàn ông giỏi
văn giỏi võ mới đẹp trai, mà đàn
ông biết nấu cơm cũng vô cùng
đẹp.
Chỉ mỗi bóng lưng đã khiến trái tim
cô dập dờn.
Cô nhẹ nhàng đi vào phòng bếp,
bước chân vô cùng nhẹ, khi tới gân
lưng anh, hai tay chậm rãi luôn qua
eo anh ôm lấy vòng eo rắn rỏi của
anh.
Kiều Huyên Thạc khẽ giật mình,
sống lưng cứng lại, tay cũng chợt
dừng lại theo, cảm nhận tấm lưng
được cơ thể mềm mại ôm lấy, trái
tim bỗng tan chảy.
Bạch Nhược Hy dán mặt vào lưng
anh, nhắm mắt lại thì thâm: “Anh Ba,
hôm nay anh không cần đi làm
sao?”
Kiều Huyền Thạc lấy lại tinh thần,
một tay dịu dàng vuốt ve mu bàn
tay cô, một tay khác tiếp tục quấy
cháo, giọng nhẹ nhàng đầy sức hút:
“Hôm nay không muốn ra ngoài.”
“Vì sao?”
“Muốn bồi dưỡng tình cảm với vợ
anh.”
Bạch Nhược Hy mím môi cười, vì
câu nói này của anh mà hạnh phúc
như sắp bay lên trời.
Kiều Huyên Thạc đóng nắp nồi, cất
thìa, tiếp tục đun cháo.
Anh kéo tay Bạch Nhược Hy ra, nhẹ
nhàng quay người cúi đầu nhìn cô.
Bạch Nhược Hy xấu hổ đối mặt với
sâu mắt đẹp đẽ sâu xa của anh,
không sao kìm được nụ cười trên
mặt, như bông hoa xán lạn nở rộ
trong ánh nắng.
Kiều Huyền Thạc một tay ôm lấy eo
cô, hơi nhấc lên kéo tới gần anh, hai
người dính sát vào nhau: “Nhược
Hy…
“Ừm?” Hai tay Bạch Nhược Hy dán
lên lông ngực anh.
“Em qua bên kia ngồi chờ đi.” Kiều
Huyền Thạc chỉ vào ghế bên cạnh:
“Chờ mấy phút là ăn được rồi.”
Bạch Nhược Hy bĩu môi, lắc đầu:
“Không, em muốn đứng bên cạnh
anh nhìn cơ.”
Kiều Huyền Thạc bất đắc dĩ xoa đầu
của cô, cười cười chịu thua.
Sợi tóc được anh xoa có cảm giác
rất ấm áp, Bạch Nhược Hy cười cúi
đầu, đưa tay sờ mái tóc mềm được
Kiêu Huyền Thạc xoa.
Thì ra đàn ông cứng rắn cũng biết
dịu dàng.
Kiều Huyên Thạc nấu bữa sáng
xong, bưng lên, hai người ngồi đối
diện nhau, vừa nói chuyện vừa ăn
sáng.
Bạch Nhược Hy hỏi mấy chuyện lý
thú xảy ra trong quân anh, anh chia
sẻ rất hào phóng.
Anh không biết kể chuyện cười,
không miêu tả sinh động, nhưng
Bạch Nhược Hy nghe vô cùng chăm
chú.
Giữa cô và Kiều Huyền Thạc có một
khoảng thời gian trống, khoảng thời
gian trống này không hề có điểm
giao nhau trong thời kỳ trưởng
thành của hai người.
Không yêu đương đã kết hôn, coi
như là kết hôn chớp nhoáng.
Cho nên Kiều Huyền Thạc nói không
sai, nên tảng tình cảm của bọn họ
rất yếu, đúng là cần phải bồi dưỡng
thật tốt, khoảng thời gian chung
sống từ khi kết hôn đến nay khiến
thể xác tinh thân cô đều mỏi mệt.
Hôn nhân, không thể chỉ dựa vào
thích thì có thể hòa thuận ấm êm.
Nghe Kiều Huyền Thạc chia sẻ gian
khó trong quá khứ, Bạch Nhược Hy
nửa vui nửa lo, rất đau lòng, bầu
không khí cũng trở nên lắng đọng.
Một lát sau, cô không nhịn được
hỏi: “Anh Ba, kế hoạch của cuộc đời
anh là gì?”
Kiều Huyền Thạc buông bát đũa
xuống, cầm giấy lau môi, dựa vào
lưng ghế cười khẽ: “Vào mười năm
trước anh đã hoạch định xong cuộc
đời anh rồi, chỉ là…”
Ánh mắt anh có thâm ý nhìn Bạch
Nhược Hy, muốn nói lại thôi.
“Cuộc đời được vạch sẵn từ mười
năm trước là sao?”
“Tham gia quân đội ba năm, xuất
ngũ trở vê sẽ vào công ty làm việc,
hai mươi lăm tuổi cưới em, hai mươi
tám tuổi sinh hai đứa bé, tốt nhất là
một nam một nữ. Trước ba mươi
tuổi xây một tòa thành công chúa
mộng ảo tặng cho em, sau đó cả
nhà bốn người chúng ta hàng năm
đi nước ngoài du lịch một lân, năm
mươi tuổi về hưu, chờ hai đứa con
kết hôn, anh sẽ dắt tay em cùng
nhau du lịch vòng quanh thế giới.”
Bạch Nhược Hy chậm rãi cúi đầu
xuống, cười khẽ, lại không cách nào
che giấu nỗi đắng chát trong lòng.
Mười năm trước,