Buổi trưa.
Kiều Huyền Thạc lái xe đưa Bạch
Nhược Hy đến trường quân đội lấy
giấy chứng nhận.
Xe vừa dừng trước cửa trường quân
đội, Bạch Nhược Hy lập tức mở dây
an toàn, nhìn Kiều Huyền Thạc nói:
“Anh Ba, anh chờ em ở đây đi, em đi
vào nhận giấy.”
“Anh đi vào cùng em.” Kiều Huyền
Thạc cởi dây an toàn chuẩn bị
xuống xe.
Bạch Nhược Hy nắm chặt cổ tay
anh, vô cùng căng thẳng: “Đừng mà,
anh tuyệt đối đừng đi vào với em,
mặc dù anh không quen người
trong đó, nhưng bọn họ đều biết
anh, em không muốn để người ta
biết anh là chồng em.”
Kiều Huyên Thạc khẽ nhíu mày, cố ý
hỏi: “Anh khiến em mất thể diện à?”
Bạch Nhược Hy chu môi, bất mãn
lầm bâầm: “Anh biết em không có ý
này mà.”
Nhìn dáng vẻ đáng yêu pha chút tức
giận của cô, anh cười khẽ, xoa đầu
cô, nhẹ giọng: “Đi đi, anh chờ em
trên xe.”
Bạch Nhược Hy lập tức cười khẽ,
kéo cửa ra xuống xe, đi đến trường
quân đội.
Kiều Huyền Thạc nhìn bóng dáng
mảnh mai của cô biến mất ở cửa
trường quân đội mới lấy lại tinh
thần, nhìn xung quanh.
Hoàn toàn chính xác, anh đi vào sẽ
dấy lên chấn động, sẽ mang đến
phiên toái không cần thiết cho Bạch
Nhược Hy.
Anh ấn máy phát nhạc, tựa lưng vào
ghế lẳng lặng lắng nghe ca khúc du
dương, kiên nhẫn chờ Bạch Nhược
Hy đi ra.
Điện thoại vang lên “tút tút” hai lần,
anh cầm lên nhìn, là email tài liệu
mật.
Lúc này, chuồng điện thoại di động
vang lên.
Anh đưa lên tai bấm nghe, giọng đối
phương bên kia cung kính nghiêm
túc: “Đại tướng Kiều, đã điều tra rõ
toàn bộ tài chính kinh tế của Tập
đoàn Kiều Thị, gửi vào mail của ngài
rồi.
“Ừm, tôi thấy rồi.”
Kiều Huyên Thạc nói xong, cúp điện
thoại, ấn mở hòm thư, nhập mật
khẩu mã hóa vào hòm thư.
Bởi vì tài liệu rất nhiều, anh chọn
xem trọng điểm.
Trong chiếc xe yên tĩnh, sắc mặt
Kiều Huyền Thạc âm u, đôi mắt nhìn
chằm chằm màn hình trở nên lạnh
lùng, lông mày nhíu chặt.
Đây không phải điều tra tài chính
bình thường.
Báo cáo này khiến anh càng thêm
chắc chắn ông nội anh và Tập đoàn
Kiều Thị rất có vấn đề.
Hai mươi năm trước, doanh nghiệp
khổng lồ đã thâm hụt, mắc nợ tám tỶ.
Mà như làm ảo thuật, trả hết nợ nần
trong vòng một đêm, khoản tiền lớn
tràn vào công ty, khoảng thời gian
sau, hàng năm đều tăng trưởng
thần tốc.
Anh không hiểu kinh doanh, nhưng
anh nhìn những số liệu này cũng
thấy khó tin.
Khẳng định duy nhất bây giờ là,
đằng sau ông nội anh còn có một
thế lực hùng hậu đang chống lưng
cho ông.
Lúc này, cửa bị kéo ra.
Kiều Huyền Thạc vội cất di động,
nhìn về phía cửa xe, cười khẽ.
Bạch Nhược Hy lên xe, sau khi đóng
cửa lại, hưng phấn quay người khoe
giấy chứng nhận với Kiều Huyền
Thạc, không giấu nổi niềm vui
sướng trong lòng, nét mặt tươi như
hoa: “Anh Ba, em lấy được rồi.”
Nhìn nụ cười hào hứng của cô, Kiều
Huyền Thạc đưa tay vuốt tóc mái
cô, hiểu ý cười một tiếng, nói: “Nhìn
em vui chưa kìa, thật dễ thỏa mãn.”
Bạch Nhược Hy mím môi mỉm cười,
kéo dây an toàn, cúi đầu nhìn giấy
chứng nhận trong tay, đầu ngón tay
chậm rãi vuốt ve dòng chữ trên đó,
trong lòng tràn trề hi vọng.
Câm được giấy chứng nhận, cũng
đại biểu cho cô đã vào Đảng.
Dường như tất cả đều trở nên tốt
đẹp.
Kiều Huyên Thạc khởi động xe, nói
nhỏ: “Nhược Hy, đến làm việc bên
cạnh anh đi.”
Bạch Nhược Hy ngắm nhìn anh,
mỉm cười.
Nhân viên chính phủ cấp thấp nhất
như cô mà lại có vinh hạnh được
hai nhân vật lớn như Kiều Huyền
Thạc và Hách Nguyệt coi trọng,
đúng là phúc ba đời.
Có điều quyền uy của Kiều Huyên
Thạc quá cao, hơn nữa quan hệ
giữa hai người lại khó nói, nếu như
đến làm việc bên cạnh, sợ sẽ có
người nói bám víu quan hệ, thậm
chí ảnh hưởng đến anh.
Bạch Nhược Hy cẩn thận hỏi: “Anh
Ba, em muốn đến chỗ Hách Nguyệt
được không? Lần trước anh ấy nói
bên tòa án thiếu viên chức, bảo em
nhận được giấy chứng nhận thì đi
tìm anh ấy.”
“Em thích là được.”
Kiều Huyên Thạc không muốn ép
cô, nhưng trong lòng vẫn chua chua,
vừa nghĩ tới khuôn mặt yêu nghiệt
ăn sạch nam nữ của Hách Nguyệt
thì không kìm được lo lắng.
Tâm tình lập tức xuống thấp.
Anh chăm chú lái xe, Bạch Nhược
Hy vẫn chìm đắm trong vui sướng,
cất kỹ giấy chứng nhận, bỏ giấy giới
thiệu vào túi xách, tựa lưng vào ghế
thở phào một tiếng, như gạt được
tảng đá trong lòng, rất nhẹ nhõm.
Khóe mắt Kiêu Huyền Thạc chú ý tới
cô, dịu dàng hỏi: “Hình như em rất
xúc động, sao vậy?”
Bạch Nhược Hy nhìn trời xanh mây
trắng ngoài cửa sổ, trong lòng tràn
ngập hi vọng, niềm vui trào dâng,
dào dạt trong lòng, ngay cả giọng
điệu cũng trở nên nhẹ nhàng: “Anh
Ba, em cảm giác bây giờ em rất
hạnh phúc, trước đó cuộc đời em
rất thất bại, không còn gì, chẳng có
gì, không có bạn bè người thân…
“Đừng nghĩ bi quan như