Mọi người đều ăn rất ngon lành còn
không quên khen ngợi cô vài câu.
Bạch Nhược Hy cúi đầu nhìn cơm
trắng trong chén. Đữa chọc chọc
mấy hạt cơm trong chén cho vào
miệng. Nhìn thịt măng xào từ từ ít
lại, cô đau lòng không gì sánh được.
Thật may cô đã chuẩn bị rất nhiều
đồ dự trữ, đợi chút nữa xào thêm
một phần. Có lẽ anh còn quay trở về
ăn một bữa.
Mọi người đều đang bận ăn cơm,
Bạch Nhược Hy buông đũa xuống,
cầm lấy điện thoại cúi đầu gõ chữ.
Cô nhắn tin: “Anh ba, anh còn chưa
quay về ăn cơm tối sao? Em đã xào
món măng anh thích ăn rồi.”
Xem dòng tin nhắn này hồi lâu,
Bạch Nhược Hy vẫn không có dũng
khí gửi đi, lại xóa tin nhắn.
Cô tiếp tục viết, viết rồi lại xóa, xóa
rồi lại viết.
“Nhược Hy, sao em không ăn nữa
vậy?” Kiều Huyền Hạo gắp thịt kho
cho vào trong chén của cô.
Bạch Nhược Hy cả kinh, vội vàng
buông điện thoại xuống. Cô câm
đũa lên mỉm cười: “Em ăn đây.”
Cô vừa nói vừa gắp thịt bỏ vào
miệng thế nhưng không có mùi vị
nào. Cô vẫn luôn miễn cưỡng cười
sung sướng.
Bữa ăn đã xong, ngay cả nửa chén
cơm Bạch Nhược Hy đều ăn không hết.
Đêm dân khuya.
Biệt thự nhà họ Kiều đèn đuốc sáng
rực.
Một chiếc xe quân đội từ bên ngoài
biệt thự chạy vào, đậu ở gara.
Kiều Huyên Thạc xuống xe, đóng
cửa lại, giơ tay xem đồng hồ. Trở vê
nhà rồi anh mới phát hiện thời gian
trôi qua rất nhanh. Tham dự cuộc
họp khẩn cấp xong đã là hơn một
giờ sáng.
Bước chân trâm ổn của anh tiến vào
trong biệt thự. Lúc thay giày ở bên
ngoài cửa, anh mới phát hiện phòng
khách đã không còn người nào thế
nhưng đèn vẫn sáng.
Anh thuận tay tắt đèn, đi lên lầu. Đi
vài bước mới phát hiện đèn phòng
ăn vẫn còn sáng.
Anh tò mò đi về phía phòng ăn.
Bước chân bỗng chốc dừng lại, ánh
mắt trầm xuống khi nhìn thấy bóng
dáng xinh đẹp đang ngủ say trên
bàn.
Mặt dù nhìn không rõ mặt của
người đó, nhưng bóng dáng luôn
quấy rây giấc mơ của mình, anh còn
không quen thuộc sao?
Kiều Huyền Thạc thả lỏng bước
chân đi lại gân. Trên bàn đặt một
đĩa thịt xào măng đã được đậy cẩn
thận bằng lồng bàn.
Lúc này, anh mới nhớ tới lời mà bản
thân đã nói lúc trưa.
Hóa ra cô thật sự đặt trong lòng.
Chỗ mềm mại nhất sâu trong lòng
anh đang nhẹ nhàng run lên không
theo quy luật. Cõi lòng rung động,
vô cùng cảm động nhìn đĩa măng
xào đã nguội lạnh từ lâu.
Cái này là chừa lại cho anh sao?
Sau khi tiến lại gần, Kiều Huyền
Thạc giơ tay chống bàn, nghiêng
người cúi xuống chỗ Bạch Nhược
Hy. Anh nói nhỏ bên tai cô: “Nhược
Hy, ở đây lạnh lắm. Trở về phòng
ngủ đi.”
Bạch Nhược Hy ngủ rất say, hoàn
toàn không có nghe thấy giọng nói
của anh. Cô phát ra một tiếng
kháng cự từ trong cổ họng: “Ưm
ừm….
Sau đó xoay đầu, nghiêng mặt tiếp
tục ngủ.
Gương mặt trắng hồng lộ ra, vài sợi
tóc rơi trên má. Vẻ đẹp khiến Kiều
Huyền Thạc nhìn có chút ngây
ngốc.
Hơi thở của anh trở nên gấp gáp.
Ánh mắt nóng rực nhìn chăm chú
lên đôi môi anh đào căng mọng của
cô.
Ngửi thấy hương thơm thoang
thoảng phát ra từ trên người cô. Mùi
hương rung động lòng người giống
như ma quỷ khiến anh không thể
khống chế được hành động của
chính mình. Miệng lưỡi khô khốc
nuốt một ngụm nước bọt. Anh từ từ
cúi đầu xuống, ánh mắt dân nhắm
lại dán lên bờ mồi cô.
Kiều Huyền Thạc căng thẳng nắm
chặt tay. Tế bào toàn thân đều đang
run rẩy kịch liệt. Anh muốn hôn cô
đến phát điên, thậm chí khát vọng
hôn trộm cũng mãnh liệt như vậy.
Nhẹ nhàng hôn lên cánh môi mềm
mại dịu dàng.
Hơi thở trở nên khó khăn, trong lòng
rung động kịch liệt.
Hương thơm thoang thoảng trên
môi Bạch Nhược Hy truyền vào mũi
làm anh trong phút chốc say mê.
Cảm giác mềm mại từ môi lan tràn
khắp cả người, ngay cả trái tim cũng
trở nên mềm mại.
Cảm giác hôn cô khiến ruột gan anh
như muốn nổ tung.
Chỉ đơn giản là hôn trộm mà thôi
thế nhưng không ngờ được sẽ tiến
triển thành ham muốn. Kiều Huyền
Thạc càng muốn nhiều hơn, sợ
đánh thức cô lại lưu luyến không nỡ
rời khỏi người con gái này.
Một hồi lâu, Kiều Huyên Thạc mới
giơ tay nhẹ nhàng chạm vào môi
mình, cảm thấy trên miệng đều là
hương vị của Nhược Hy.
Hôn vợ của mình còn phải lén la lén
lút như vậy, anh bất lực lộ ra nụ cười
chua chát.
Anh đem áo khoác phủ lên người
cô, nhẹ nhàng đắp lên người Bạch
Nhược Hy sau đó đi vào nhà bếp lấy
đũa và chén ra, ngồi xuống lần nữa.
Kiều Huyền Thạc nhất thời không
để ý, tốc độ đặt chén xuống bàn quá
nhanh nên phát ra tiếng động đánh
thức Bạch Nhược Hy. Cô từ từ mở
mắt, cảm thấy cả người vừa đau
vừa mỏi, từ từ ngồi thẳng lưng dậy.
Áo khoác trượt xuống vai. Cô cầm
lấy áo ngoài, nhìn thấy cái áo quen
thuộc đó, lại ngẩng đầu phát hiện
Kiều Huyền Thạc đã ngồi xuống bên
cạnh cô. Anh đang cầm lấy đũa gắp
măng xào vào trong chén, im lặng
ăn ngon lành.
“Anh ba, anh về lúc nào vậy?”
“Mới về.”
Bạch Nhược Hy căng thẳng bắt lấy
cánh tay anh: “Đừng ăn nữa. Đã
nguội hết rồi.”
Kiều Huyên Thạc im lặng gắp măng
xào bỏ vào miệng, giọng điệu dịu
dàng không gì sánh bằng: “Không
sao, măng nguội rồi cũng rất ngon.”
“Em hâm nóng lại cho anh.” Bạch
Nhược Hy đứng dậy, giơ tay muốn
lấy đĩa măng lại.
Kiều Huyên Thạc bắt lấy cánh tay
cô, nhẹ nhàng kéo lại, chay mày
nhìn ra chỗ cửa sổ.
“AI” Bạch Nhược Hy ngã xuống, bị
dọa tới mức phát ra tiếng kêu nhẹ,
giây tiếp theo liền ngồi lên đùi Kiều
Huyền Thạc.
Hành động thân mật này đến quá
vội vàng, không thể tưởng tượng
được. Bạch Nhược Hy tay chân
luống cuống muốn thoát khỏi anh
đứng dậy.
-Anh ba, anh buông em ra.”
“Đừng cử động…”
Bạch Nhược Hy căng thẳng lại xấu hổ.
Eo cô bị cánh tay khỏe khoắn của
anh giam chặt, ngồi trên đùi anh
không thể cử động. Lưng dán vào
lông ngực vững chắc của anh. Hành
động thân mật khiến mặt cô phút
chốc đỏ như bị phỏng. Tim đập