Xuyên qua bụi trúc, hai người tiến
vào vườn hoa sau núi. Con đường
nhỏ bắt chéo ngang dọc, bụi cây um
tùm, địa thế phức tạp. Và bóng đen
biến mất giữa con đường đó.
Kiều Huyền Thạc đi giữa chừng liền
ngừng lại. Đường nhỏ buổi tối đều
tối hơn bình thường nên bọn họ
không thể nào phán đoán được vị trí
mà bóng đen biến mất.
Bạch Nhược Hy thở hổn hển đuổi
đến: “Anh ba, anh đuổi kịp rồi sao?”
Nghe thấy tiếng động Kiều Huyền
Thạc quay đầu lại. Khi anh nhìn thấy
Bạch Nhược Hy chạy tới không nhịn
được mà chân mày nhíu chặt mang
theo chút tức giận: “Sao cô chạy ra
làm gì?”
Bạch Nhược Hy vừa chống eo,
khom người thở hổn hển vừa quét
mắt nhìn bốn phía. Cô căng thẳng
buột miệng nói: “Em lo lắng cho
anh.”
Lo lắng cho anh?
Cơn tức giận của Kiều Huyền Thạc
vừa bộc phát trong phút chốc liền
biến mất. Anh là lính trải qua hàng
trăm trận chiến, có tình cảnh nào
mà chưa từng gặp qua?
Chỉ là một người bí ẩn lén lén lút lút
mà thôi, căn bản không cần phải lo
lắng.
“Lần sau phải nghe lời.” Anh vốn
giận không nổi.
Nói xong, Kiều Huyền Thạc lập tức
nắm lấy tay Bạch Nhược Hy, tùy ý
chọn một con đường nhỏ mà đi.
Giọng điệu ra lệnh của anh thoáng
qua chút chiêu chuộng, Bạch Nhược
Hy thẫn thờ nhìn tay của mình bị
nắm chặt, lại nhìn bóng lưng to lớn
của người đàn ông kia.
Bàn tay ấm áp. Tim không nhịn
được mà lung lay, ngọt ngào như
mật.
Cô nhịn không nổi thầm cười ngọt
ngào. Rõ ràng là đi bắt trộm mà cô
lại có cảm giác giống như được dắt
đi hẹn hò vậy. Trong lòng trộm vui
mừng.
Tim ấm áp, sợ hãi trong chớp mắt
hóa không.
Kiều Huyên Thạc nắm chặt tay Bạch
Nhược Hy tiếp tục đi về phía trước,
cuối cùng đến chỗ sân golf rộng rãi,
vắng vẻ và tối đen như mực.
Cảm thấy không ổn, Kiều Huyền
Thạc dắt Bạch Nhược Hy lập tức
quay người quay lại.
Bạch Nhược Hy nhỏ giọng hỏi: “Anh
ba, tại sao không đi nữa?”
“Hắn không thể đi về phía sân golf
phía trước.”
“Có phải anh biết hắn là ai không?”
Bạch Nhược Hy chạy theo từng
bước dài của anh, ngẩng đầu nhìn
một bên mặt đẹp trai hơn người của
người đàn ông này.
Kiều Huyền Thạc im lặng không trả
lời lại vấn đề của Bạch Nhược Hy.
Sự rộng lớn của biệt thự nhà họ
Kiều không phải người bình thường
có thể hiểu được.
Nằm ở giữa sườn núi, diện tích bao
phủ tám ngàn mét vuông. Kiến trúc
trong nhà có vài căn đã chiếm hết
mấy trăm mét vuông.
Bạch Nhược Hy lớn lên ở chỗ này
cũng chưa từng đi qua hết mọi
ngóc ngách.
Đi mười phút, hai người đi đến
phòng bảo vệ ở bên ngoài cửa lớn.
Mà trên đoạn đường này, tay Kiều
Huyền Thạc chưa từng rời khỏi tay cô.
Bạch Nhược Hy cảm thấy như trở về
trước kia, lúc anh ba dắt tay cô đến
trường và dẫn cô đi chơi.
Người anh ba đã từng chưa bao giờ
lạnh nhạt, chưa bao giờ xa cách, xa
lạ đó.
Đèn đuốc trong phòng bảo vệ sáng
rực, Kiều Huyền Thạc đẩy cửa bước
vào. Thiết bị camera đầy đủ trong
phòng nhỏ.
Từ sau khi xảy ra án mạng lần trước,
phòng bảo vệ đều có người trực hai
mươi tư giờ. Nhưng lúc này lại
không có một bóng người mà màn
hình camera trên tường lại hiện lên
“bông tuyết trắng đen”, căn bản nhìn
không thấy bất cứ cái gì.
“Tại sao lại như vậy?” Bạch Nhược
Hy hoảng sợ không ngừng. Cô nhìn
tất cả máy móc đều gặp trục trặc,
trái tim dâng lên nỗi sợ hãi.
Ngày đó lúc thím hai bị giết, tất cả
máy móc cũng bị hư.
Kiêu Huyền Thạc thả tay Bạch
Nhược Hy ra, ánh mắt sắc bén quét
mắt nhìn bốn phía xung quanh. Anh
cúi đầu quan sát, đi từng bước qua
bàn camera.
Anh quan sát tỉ mỉ, từ tốn câm cuốn
sổ ghi chép lên lật ra, giọng điệu
bình tĩnh nói: “Máy móc bắt đầu từ
sáng hôm nay đã hư rồi.”
“Vậy tại sao không có người đến
sửa vậy?” Bạch Nhược Hy kề sát
Kiều Huyền Thạc, nhón gót lên, dựa
sát vào người anh, nhìn chăm chú
vào bảng ghi chép trong tay.
Cô giống như một đứa trẻ tò mò, rất
nghiêm túc nhìn bảng ghi chép
trong tay anh lại quên mất hành
động của bản thân.
Kiều Huyền Thạc cảm thấy cơ thể
mềm mại dán lên cánh tay. Anh từ
từ nghiêng đầu nhìn xuống.
Bờ ngực nở nang mềm mại của cô
không hề kiêng ky mà dán sát lên
bên ngoài khuỷu tay anh.
Anh là người đàn ông bình thường.
Cho dù có là chính nhân quân tử
hơn nữa cũng phải có cảm giác kích
động.
Bạch Nhược Hy phát hiện ánh mắt
Kiêu Huyền Thạc trở nên khó lường,
nhìn vào trước ngực cô. Ánh mắt
mồng lung mà nóng rực.
Cô nhìn nhìn hai mắt anh sau đó
thuận theo ánh mắt anh nhìn xuống.
Lúc phát hiện cơ thể mình dán sát
vào anh, trong phút chốc mặt cô đỏ
như phát sốt, từ tai đến cổ đều
giống như bị đốt liên mau chóng lùi
một bước, căng thẳng: “Xin… xin lỗi.
Em không có cố ý.”
Kiều Huyền Thạc nhìn hai má đột
nhiên đỏ hồng của cô, sắc mặt lạnh
lùng lộ ra nụ cười như có như
không.
Ngược lại anh hy vọng là cô cố ý.
Bạch Nhược Hy lúng túng thấy rõ,
có chút không tự nhiên. Tay chân
không biết để đâu vặn vặn góc áo,
không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
Để hóa giải sự lúng túng của Bạch
Nhược Hy,