Ban đêm, gió lạnh từ biển băng thổi đến, khiến cho những người ngủ trong căn nhà gỗ đổ nát đều không nhịn được mà co tay lại.
Lạc Cẩm Tang và Cù Hiểu Tinh nằm ngủ trong một góc đất, Trường Ý không thấy tung ảnh, mà A Kỷ đang nằm trên giường, gió thổi qua, nàng đột nhiên
nhíu mày.
"Kỷ Vân Hòa."
Người trong mơ gọi nàng.
"Kỷ Vân Hòa......" Giọng người này mơ hồ truyền đến "Thanh Cơ bị bắt, mau
nhớ lại! Ta đưa sức mạnh của mình cho ngươi! Đi cứu nàng ấy!"
Thanh Cơ......
A Kỷ lại rơi vào trong đám mây trắng kia, nàng vẫn không rõ tình huống
của mình, chợt một cơn gió to thổi đến, nàng chỉ cảm thấy một luồng sát ý đột nhiên hướng thẳng vào lồng ngực đâm đến, nàng muốn vận công để đỡ,
nhưng trong khoảnh khắc vận công, nàng cảm thấy lửa nhiệt độc đang bình
lặng trong tim tức thời thiêu lên lần nữa.
Khoảnh khắc này, thoáng cái, nàng chỉ cảm thấy toàn thân bị thiêu đốt mãnh liệt.
A Kỷ lập tức mở mắt, đôi mắt nàng khẽ trừng lên, đồng tử mở to, tròng
trắng liền bị nhiệt độ trong người thiêu thành màu đỏ tươi.
Trường Ý đặc biệt căn dặn nàng không được vận công, nàng......nàng ngàn vạn
lần không nghĩ đến, bản thân cư nhiên ở trong mộng cảm nhận được sát ý, ở trong mộng vận công lại khiến cho cơ thể thực sự vận công rồi!?
A Kỷ chỉ cảm thấy lửa thiêu đốt trong tim khiến nàng đau không nhịn nổi,
nàng cảm nhận được mùi của biển băng bên ngoài, muốn trở người xuống
giường đi ra ngoài nhà. Nhưng vừa xuống giường, hai chân chợt mềm nhũn,
nàng lập tức quỳ trên đất.
"Rầm" một tiếng, đánh thức Lạc Cẩm Tang và Cù Hiểu Tinh.
Hai người mơ mơ hồ hồ mở mắt, chỉ nhìn thấy A Kỷ đã bục trên mặt đất, tóc
phủ dưới đất, thở hồng hộc, hai người vẫn chưa kịp phản ứng với những
chuyện phát sinh, một bóng đen bên ngoài đột nhiên xông vào, đi thẳng
đến bên a Kỷ, bế nàng lên.
"Sao vậy?" Lạc Cẩm Tang chỉ mơ hồ hỏi một tiếng, nhìn thấy người cá bế A Kỷ, không nói lời nào, vài bước liền bước ra ngoài nhà.
Dường như cảm thấy tình huống không ổn, Lạc Cẩm Tang lập tức kéo Cù Hiểu Tinh, hai người đuổi theo phía sau.
"Sao vậy?" Cù Hiểu Tinh bị kéo đến cả mặt hoang mang, giọng Lạc Cẩm Tang trầm thấp: "Vân Hòa dường như nhiệt độc tái phát."
"Tái phát!?" Cù Hiểu Tinh chấn kinh "Không phải đang ngủ ngon lành sao? Sao lại thế!"
Hai người chạy ra ngoài nhà, vừa vặn nhìn thấy bóng lưng hắc bào tóc bạc ôm lấy Kỷ Vân Hòa toàn thân đỏ rực đi đến bên vách vực, hai người kia chưa kịp nói thêm câu nào, Trường Ý ôm nàng nhảy xuống, trực tiếp nhảy vào
biển băng u tối, sâu thẳm.
......Wattpad: Rosenychungchung......
......
Đêm, nước biển càng thêm lạnh lẽo, xung quanh là một mảng tối tăm.
Sau khi tiến vào trong biển, Trường Ý tiện tay niệm một quyết, trên mặt
trên người A Kỷ khẽ lóe lên một tầng ánh sáng mỏng, sau khi ánh sáng bao phủ toàn thân nàng, Trường Ý đem theo nàng, bơi trong biển băng u tối
tựa như một mũi tên.
Bơi trong nước biển, toàn bộ âm thanh bên tai A Kỷ đều biến mất.
Không có người gọi nàng là Kỷ Vân Hòa, không ai nói chuyện của Thanh Cơ với
nàng nữa, trong nước biển lạnh băng, dường như đến thời khắc nàng chưa
từng trải qua.
Nàng nhìn thấy bản thân bị băng phong dưới đáy hồ.
Nàng nhìn thấy một viên nội đan đen bị Lâm Hạo Thanh lấy ra.
"Kỷ Vân Hòa......" Nàng tự thì thầm, âm thanh bị nước biển mang đi, Trường Ý không hề nghe thấy. Trong hỗn loạn, trong đầu A Kỷ xuất hiện càng nhiều cảnh tượng hỗn độn, nàng trên núi tuyết, trên hồ băng, cảnh tượng bị
Trường Ý băng phong, trên mặt nàng có một giọt lệ châu rơi xuống, vẫn có một căn phòng nhỏ, nàng nhìn bóng mình trên bình phong dưới ánh nến
loang lổ, cùng núi tuyết xa xa cao ngất bất biến ngoài khung cửa.
Dần dần, càng nhiều cảnh tượng xuất hiện.Tháng ba, biển hoa trong ngự yêu cốc nở đầy hoa tươi.
Trong địa lao, cảm giác đau đớn cùng ẩn nhẫn khi nàng bị Thuận Đức công chúa phạt rơi.
Trong phòng, thân thể của Lâm Thương Lan ngồi trên xe lăn và hình dáng trầm
mặc của Lâm Hạo Thanh. Cuối cùng, nàng vẫn nhớ ra trong lồng huyền thiết kia, máu tươi đầy đất,
người cá bị treo lên, đuôi cá cực to hệt như đài sen của y......
Tức thời, toàn bộ khung cảnh tràn vào trong não, nàng nghe vô số người gọi mình là "Kỷ Vân Hòa", Cù Hiểu Tinh, Lâm Hạo
Thanh......Trường Ý......
Nàng rốt cuộc cũng biết, người bọn họ gọi, đều là nàng......
"Trường Ý......"
Dưới biển sâu u tối, Trường Ý cuối cùng cũng dừng lại, không phải bởi vì
tiếng gọi của Kỷ Vân Hòa mà là vì y đã đến nơi mình muốn, một mảng đáy
đại dương khe khẽ phát sáng, dưới đáy đại dương mọc đầy Hải Linh Chi,
đáy đại dương được vô số Hải Linh Chi lớn nhỏ thắp lên.
Y muốn
đặt nàng lên trên đáy đại dương, nhưng khi y vừa đặt nàng xuống, lại
nhìn thấy khẩu hình của nàng trong pháp thuật của y: "Ta muốn ngồi dậy."
Giọng nàng bị pháp thuật y ngăn cách, vì để nàng có thể thở dưới áp lực của
đáy biển, y không thể không làm thế. Đối với y mà nói, câu nói này của
Kỷ Vân Hòa không có âm thanh. Nhưng nhìn thấy khẩu hình này cùng nàng,
đáy biển trong nội tâm Trường Ý lại nổi lên sóng to gió lớn.
Trường Ý nhìn Kỷ Vân Hòa, dưới ánh sáng của đáy đại dương, đôi mắt lam băng của y dường như sáng hơn, phát sáng lấp lánh.
Mà thân thể Kỷ Vân Hòa vẫn thuận theo sức mạnh y đặt nàng xuống lúc trước, lơ lửng trong nước, ngồi xuống trên mặt đáy đại dương.
Mắt thấy người nàng cách xa mình, y liền giơ tay, bắt lấy cổ tay nàng lại.
Lưng Kỷ Vân Hòa tựa vào đáy đại dương, ánh sáng bao phủ người nàng, nhiệt độ trong cơ thể nhất thời lui đi không ít, tứ chi mềm nhũn của nàng rốt
cuộc cũng có lại chút sức lực, nàng khẽ gập cánh tay lại, đồng thời cũng bắt lấy tay y, khiến y trôi đến trên người nàng.
Bốn mắt tương giao, xuyên qua lớp ánh sáng mỏng, xuyên qua thuật pháp, xuyên qua nước biển.
"Cá đuôi to......khổ cho chàng rồi......"
Không phát ra âm thanh, nhưng Trường Ý hiểu lời nàng.
Y chưa từng nghĩ đến, một câu nói này lại khiến cho vết thương bị hàng
ngàn hàng vạn kim đâm cùng những vết sẹo thối nát vừa lành lần nữa đau
đớn.
Kỷ Vân Hòa, Kỷ Vân Hòa này dù ở trong hiện tại, nàng cũng có thể dễ dàng chạm vào cơn đau cùng mềm yếu trong nơi sâu thẳm nhất trong tim y.
Nhưng tại sao lại là Kỷ Vân Hòa nhỉ?
Những chuyện này, Trường Ý vẫn luôn không hiểu.
Tại sao lại là nàng nhỉ?
Sinh và tử, bệnh tật và đau đớn, bảo vệ cùng phản bội, tương tư và lãng quên của nàng đều khiến y cảm thấy đau đớn.
Đến cả một câu nói không có âm thanh, cũng đủ khiến y yếu lòng.
Kỷ Vân Hòa nhìn y, khẽ há miệng, nàng buông tay Trường Ý ra, lại đưa tay
sờ gương mặt y dưới nước biển. Sau đó, tay nàng lướt qua gò má y, trong
nước biển, tay bị y bắt lấy.
Chuyện trên nhân gian này, thực sự làm khó......cá đuôi to đến từ biển cả này rồi......
......
Rosenychungchung