Đêm, Kinh Thành.
Sau một trận đại chiến,
Kinh Thành trở nên hoang tàn, một cơn mưa xuân rơi trong màn đêm, tí tí
tách tách, cả Kinh Sư đổ nát, càng thêm dơ bẩn hỗn loạn.
Không ai để ý đến việc dẹp yên oán giận của bá tánh, trong phủ quốc sư cơ hồ bị
san bằng, đại quốc sư đi đến trước thư phòng không thể đổ nát hơn nữa
của hắn, vừa khoát tay thi triển pháp thuật, một quyển sách trong đống
vụn kia bay đến tay hắn.
Sách bị nước mưa làm ướt một góc, hắn
dùng tay áo trắng tinh khẽ lau hai cái, gạt nước trên quyển sách, khí
tức khẽ động, cư nhiên lại ho khan lên.
Trong cơn mưa, thân ảnh
hắn hiếm khi khom xuống, chẳng bao lâu, một chiếc ô màu đỏ có chút quỷ
dị tiến lại gần, che trên đỉnh đầu hắn.
Hắn vừa xoay đầu, nhìn
thấy Thuận Đức một thân hồng y, mang theo khăn che mặt, chân trần giẫm
trên bùn đất bị nước mưa cuốn trôi, đôi mắt nhìn chằm chằm hắn: "Sư phụ, người bị thương rồi."
Đại quốc sư gật đầu: "Ừ."
"Lúc thanh loan đến đây, Nhữ Lăng không thể giúp đỡ sư phụ là lỗi của Nhữ Lăng."
"Ngươi không đến là đúng." Đại quốc sư bỏ sách vào trong tay áo, lại ho khan
hai tiếng, "Nghỉ ngơi cho thật tốt, cảm mạo thương hàn sẽ ảnh hưởng đến
sức khỏe của ngươi."
Đại quốc sư nói sau lời này, thần sắc trong
mắt Thuận Đức công chúa khẽ động, khóe môi nàng ta mấp máy, nhưng đại
quốc sư lại nói, "Hiệu quả uống thuốc lần sau cũng bị ảnh hưởng."
Thuận Đức mím môi, bàn tay cầm ô hơi dùng sức.
Đại quốc sư không nhìn nàng ta, chỉ nói: "Mau về đi. Mang giày vào." Dứt
lời, hắn đột nhiên ho khan, sống lưng nhất thời dường như không thẳng
nổi nữa, cho đến khi nôn máu xuống đất, tay hắn lập tức ngưng tụ pháp
thuật đặt lên trên lồng ngực, nhắm mắt, lẳng lặng điều khí.
Dưới tán ô, ánh mắt của Thuận Đức công chúa dần dần chuyển động, dưới chiếc ô đỏ, có chút quỷ quyệt nhìn hắn: "Sư phụ."
Đại quốc sư không đáp nàng.
Hắn bị trọng thương, lúc điều khí, cấm kỵ nhất là có người khác làm phiền......
Ánh mắt Thuận Đức dần dần biến lạnh.Mưa xuân như tơ, dưới tán ô mưa không rơi đến được, năm ngón tay Thuận Đức
chợt ngưng khí, một chưởng liền muốn bắt lấy sau gáy đại quốc sư.
Mà quả nhiên đại quốc sư không hề phòng bị nàng ta! Nàng ta dễ dàng bắt
được cổ của đại quốc sư, khởi động pháp thuật, chiếc ô đỏ rơi xuống đất, nàng ta từ bên người đại quốc sư không ngừng hút lấy sức mạnh mà mình
muốn, sức mạnh song mạch của đại quốc sư tinh thuần hữu lực, cho dù nàng có giết một trăm ngự yêu sư cũng không thể sánh bằng!
Trong lòng Thuận Đức công chúa nổi lên niềm vui sướng điên cuồng, nhưng tức thời
một tiếng sấm xuân kinh động, Thuận
Đức chỉ nhìn thấy đại quốc sư đang
trọng thương kia dần dần quay đầu lại.
Đôi mắt hắn phản chiếu rõ thân ảnh nàng.
Trong lòng Thuận Đức chấn kinh, chỉ thoáng cái vô số sức mạnh khắp người của nàng ta bị hút trở về.
Thuận Đức muốn rút tay ra nhưng cho đến khi toàn bộ sức mạnh gần đây bị hút
cạn, lúc này mới có một cổ sức mạnh cực lớn nhắm thẳng vào lồng ngực
nàng ta, hung hăng đẩy nàng ra xa ba trượng.
Đôi chân trần giẫm
trên bùn đất vụn nát, máu tươi chảy ra, dọc theo nước mưa, chảy đến dưới chân đại quốc sư. Ánh mắt hắn thanh lạnh nhưng không hề nhìn nàng ta.
"Nhữ Lăng, ngươi muốn quá nhiều rồi." Hắn nói "Quay về đi."
Đối với tính toán, âm mưu của nàng ta, hắn dường như nhìn thấu toàn bộ
nhưng cũng hoàn toàn không để tâm đến, sức mạnh tuyệt đối mang theo xử
phạt tuyệt đối.....
Thuận Đức ngây ngốc nhìn hắn, trong cơn mưa,
thần sắc dần trở nên xấu hổ: "Tại sao không giết ta?" Nàng hỏi "Ta phản
bội ngươi, muốn mạng ngươi! Vì sao không giết ta!"
Bước chân rời đi của đại quốc sư khẽ ngừng lại, lúc này mới đưa mắt nhìn nàng ta một cái: "Trong lòng ngươi hiểu rõ."
Là vì gương mặt này.
Dù cho nó đã bị hủy rồi, nhưng hắn vẫn muốn cố chấp nghĩ cách chữa trị cho gương mặt này của nàng, chỉ vì gương mặt này!
Nàng giơ tay sờ gương mặt gồ ghề của mình, ngón tay oán độc dùng sức hung
hăng cào lên mặt đến rách da chảy máu: "Ta không cần gương mặt này! Ta
không cần gương mặt này! Ngươi nuôi ra! Dạy ta! Ngươi để ta một đường đi đến hiện tại! Nhưng ta phản bội ngươi rồi! Ta phản bội ngươi rồi! Ngươi giết ta đi! Không cần vì gương mặt này mà tha cho ta......"
Nàng ta vô lực ngã ngồi trên đất, ôm mặt, thất thanh đau đớn khóc, "Gương
mặt ta không phải là gương mặt này, ta không cần gương mặt này......"