Kỷ Vân Hòa cảm thấy mình đang đứng trong mây trắng, cảnh vật xung quanh
không có gì khác biệt so với những lần trước nàng nhìn thấy trong mơ
nhưng lần này nàng lại không nhìn thấy bóng dáng của bạch y nữ tử.
"Trữ Tất Ngữ." Nàng đứng trong mây gọi tên nàng ta, nhưng lại không có tiếng người đáp lại.
Kỷ Vân Hòa chờ hồi lâu cũng không nhìn thấy ai đến, nàng xoay người, muốn
rời khỏi đám mây này, trong khoảnh khắc nàng vừa xoay người, lại có một
trận gió khe khẽ thổi bên tai: "Sức mạnh của ta đều đã dùng hết rồi."
Kỷ Vân Hòa quay đầu, lại phát hiện vô số mây trắng sau lưng đều biếu mất,
xung quanh lập tức biến thành một mảnh đất hoang trống trãi.
"Công pháp của hắn bị Thuận Đức hút đi, sau này......chỉ có thể dựa vào các ngươi rồi......"
Một câu cuối cùng này tựa như một cơn gió, lùa qua làn tóc nàng, cuốn theo một mảnh bụi trần, cuối cùng biến mất vô hình.......
"Xin lỗi......"
Sau khi tiếng nàng ta vừa dứt, sắc màu xung quanh cũng biến mất, đến cả đám bụi đất dưới chân Kỷ Vân Hòa cũng không lưu lại, bóng tối phủ xuống,
nàng rơi vào trong u tối.
Mở mắt.
Kỷ Vân Hòa khẽ ngẩn
người, lúc này mới phát hiện ra mình vừa từ trong mơ tỉnh lại, xoa xoa
mi tâm, ngồi dậy, vẫn chưa nói lời nào, một ly nước lại được đưa đến
trước mặt, Kỷ Vân Hòa vừa xoa đầu, lại nhìn thấy người trước mặt, tức
thời liền ngây ngốc......
"Tuyết......Tuyết Tam Nguyệt?"
Cư nhiên......Là Tuyết Tam Nguyệt đã lâu không gặp!?
Kỷ Vân Hòa ngây người, Tuyết Tam Nguyệt lại cười khẽ: "Mới rời khỏi lâu một chút liền quên ta rồi ư? Vô tình."
"Ngươi......"
"Là Tam Nguyệt tỉ cứu mọi người từ Kinh Thành về." Bên cạnh truyền đến
tiếng của Lạc Cẩm Tang, nàng ấy ngồi bên giường Kỷ Vân Hòa "Dọa chết
muội rồi, sau khi Thuận Đức công chúa đến biển băng, muội vẫn chưa đến
cõi Bắc tìm viện binh thì nghe tin Thuận Đức bắt người cá đi rồi. Còn
đang vội vàng cùng Khống Minh thương lượng đối sách, thì mọi người được
Tuyết Tam Nguyệt đưa về rồi......Một chút công sức muội cũng chưa dùng
đến, nhưng hình như chuyện này đã giải quyết xong rồi?"
Kỷ Vân
Hòa nhìn Lạc Cẩm Tang một cái: "Chuyện này e rằng chưa dễ dàng kết thúc
như vậy." Nàng ổn định cảm xúc trong lòng, lại hỏi Tuyết Tam Nguyệt
"Trước kia không phải nói ngươi đến hải ngoại tiên đảo ư? Sao giờ lại về đây?"
"Trên hải ngoại tiên đảo, nghe nói thanh vũ loan điểu bị
bắt. Nên muốn về cứu nàng ta......" Nàng ta thoáng trầm mặc "Nhưng vẫn
đến trễ một bước."
Lời này vừa nói ra, người trong phòng đều im lặng.
Lạc Cẩm Tang cúi đầu ảo não đi đến bàn bên, hai tay đặt trên bàn, vùi đầu vào cánh tay, không lên tiếng.
Kỷ Vân Hòa thu liễm cảm xúc, nhìn Tuyết Tam Nguyệt: "Ngươi vẫn muốn cứu thanh loan?"
Nàng nhớ rõ, lúc Li Thù huyết tế thập phương trận, thanh loan xuất thế,
Tuyết Tam Nguyệt nhìn thấy dáng vẻ của thanh loan, sự lạnh lẽo cùng
tuyệt vọng trên gương mặt kia......Mà nay, nàng ấy lại cố tình từ hải
ngoại tiên đảo quay về để cứu thanh loan......
"Thanh loan không
làm sai gì cả, Li Thù huyết tế thập phương thả nàng ta ra, nàng ta lại ở trong ngự yêu cốc đưa ta đi, tính ra, cũng đã cứu ta một mạng, ta chỉ
là báo ân mà thôi......Nhưng vẫn không thể thực hiện được. Cả đời này,
đã nợ nàng ta một ân tình."
"Tỉ nói như thế......" Giọng Lạc Cẩm
Tang buồn buồn từ bên bàn truyền đến "Thế thì muội nợ nàng ấy, không
phải càng nhiều hơn ư......Muội vẫn còn ăn của người ta không ít
bạc......" Nàng vùi mặt trong cánh tay, giọng mang theo tiếng khóc nghẹn ngào.
Kỷ Vân Hòa không biết an ủi nàng ấy thế nào, chỉ đành thở dài: "Thế sự trêu ngươi......"
Nàng muốn xuống giường, nhưng lúc ngồi dậy, bỗng nhìn thấy một nam tử đang
im lặng đứng trong góc phòng, mà dáng vẻ của người này cư nhiên là......
"Li Thù?" Kỷ Vân Hòa ngạc nhiên không thôi, dung mạo hình dáng của nam tử
kia hệt như mèo yêu Li Thù đã từng huyết tế thập phương! Nàng nhắm mắt,
xoa xoa mi tâm, "Ta chắc không phải đang trong mơ......"
Tuyết Tam Nguyệt khẽ cười bên tai Kỷ Vân Hòa: "Không phải mơ, là hắn."
Lúc này Kỷ Vân Hòa mới mở mắt đánh giá "Li Thù" trong góc, lại nhìn thấy
thần sắc của "Li Thù" này vô cùng kì lạ, mắt hắn chỉ nhìn chăm chăm phía trước, không có chút sinh khí, cả người trông cũng vô cùng cứng nhắc,
trông giống như một người gỗ không có máu thịt.
"Hắn......" Kỷ
Vân Hòa do dự không biết có nên nói ra nghi hoặc của mình hay không,
Tuyết Tam Nguyệt ngược lại cũng rất thản nhiên, tiếp lời.
"Bây
giờ hắn thực sự không tính là Li Thù chân chính." Tuyết Tam Nguyệt nói,
"Lúc ta du lịch ở hải ngoại tiên đảo, ngẫu nhiên tìm thấy một loại thảo
mộc, gọi là cỏ Xà Vĩ, chỉ cần đặt vật của cố nhân vào trong thảo mộc
này, lại tế màu tươi nhỏ lên, lâu ngày, thảo mộc này sẽ thành hình, biến thành dáng vẻ của cố nhân."
Kỷ Vân Hòa nghe xong liền sững sờ:
"Sớm nghe nói hải ngoại tiên đảo có nhiều kì hoa dị thảo, dị vật dị nhân cũng nhiều, nhưng cũng không nghĩ đến còn có loại thảo mộc này."
"Ừ, người này thậm chí có thể đi có thể hoạt động, chỉ là không thể nói
được, khó có
ý nghĩ của bản thân......" Tuyết Tam Nguyệt thoáng trầm
mặc, "Tuy nhiên......Tuy nhiên hắn không phải là Li Thù thật, nhưng có
hắn ở đây, ta xem như cũng có thứ để mong nhớ, khoảng thời gian dài đằng đẵng này, hắn luôn ở bên cạnh ta, hệt như Li Thù luôn ở bên cạnh ta
vậy. Chuyện thế gian này thật thật giả giả, có lúc có thể rất rõ ràng,
mà có lúc, lại muốn bản thân có thể không phân rõ được thì tốt biết
mấy."
Kỷ Vân Hòa nhìn Tuyết Tam Nguyệt, lại đột nhiên nghĩ đến đại quốc sư cùng Thuận Đức công chúa điên cuồng kia.
Đại quốc sư vừa bắt đầu cũng muốn tìm một chỗ dựa tinh thần, nhưng cuối
cùng lại biến thành dáng vẻ như bây giờ......Chỉ là Li Thù giả này không thể biến thành Thuận Đức, mà Tuyết Tam Nguyệt, nàng cũng có thể khẳng
định, nàng ấy tuyệt đối không trở thành dáng vẻ kia của đại quốc sư.
"Thật giả, rốt cuộc là không giống nhau, nếu ngươi cảm thấy vui thì để lại
cũng được, nếu có thể nhận biết rõ ràng, đương nhiên là tốt nhất."
Trong lòng nghĩ đến chuyện của Thuận đức, nàng lại nhìn xung quanh, có chút kì quái hỏi: "Trường Ý đâu rồi?"
Nàng hỏi ba chữ này, cả căn phòng lại chìm vào yên ắng.
Kỷ Vân Hòa nhìn thấy thần sắc của Lạc Cẩm Tang và Tuyết Tam Nguyệt, toàn
thân lập tức căng thẳng, nàng vội ngồi dậy, nghiêm túc hỏi: "Trường Ý
sao rồi? Các ngươi biết tính của ta rồi, có gì cứ nói thẳng, không cần
giấu ta."
Lạc Cẩm Tang mấp máy môi, cuối cùng chỉ phun ra một câu: "Người cá không ổn lắm......Con lừa trọc vẫn đang chữa trị cho y......"
Kỷ Vân Hòa lập tức trở người, vén tấm chăn ra, vội mang giày đi ra ngoài
phòng, Lạc Cẩm Tang và Tuyết Tam Nguyệt vội đuổi theo, Tuyết Tam Nguyệt
gọi nàng: "Không cần khẩn trương như thế, lúc này không có nguy hiểm đến tính mạng......"
Tuyết Tam Nguyệt vừa đi đến cửa, đã không thấy
bóng người của Kỷ Vân Hòa. Kỷ Vân Hòa vẫn là khẩn trương đến độ chưa
nghe xong đã ngự gió đi.
Khẩn khẩn trương trương chạy qua đại
điện, nàng vừa mới tỉnh lại, bị Trữ Tất Ngữ mượn qua thân thể, vẫn chưa
hoàn toàn hồi phục, đi đường có chút không vững, nàng một đường loạng
choạng chạy đến phòng Trường Ý, vừa tiến vào nhìn thấy Khống Minh hòa
thượng đang thu kim châm lại, Trường ý ngồi trên giường. Sắc mặt tuy
trắng bệch khó coi, nhưng thần trí lại vẫn thanh tỉnh.
Nhìn thấy nàng tiến vào, Trường Ý và Khống Minh đồng thời nhìn về hướng nàng.
Khống Minh lườm nàng một cái, nói: "Nhà ngươi ngược lại khỏe rất nhanh."
Kỷ Vân Hòa lười đáp lời hắn, trực tiếp đi đến bên cạnh Trường Ý, nàng nhìn sắc mặt nhợt nhạt của y, đau lòng xoa đầu y: "Còn đau chỗ nào không?"
Trường Ý ngược lại vẫn hệt như trước kia, gật đầu đáp "Chân có chút khó chịu, qua mấy ngày nữa có lẽ sẽ tốt lên."
Nàng lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, Khống Minh bên kia lại nói: "Qua mấy
ngày nữa sẽ có tốt lên hay không còn chưa biết được, trong khoảng thời
gian này ngươi thi triển pháp thuật quá độ, người cá, ta dám đảm bảo với ngươi, nếu trước kia ngươi còn dùng thuật ngự gió, thì giờ đây ngươi đã biến thành băng vụn bị nhặt về đây rồi. Bây giờ có thể ngồi đây nói
chuyện, ngươi hẳn là nên đi chuyển vận đi."
Kỷ Vân Hòa nghe đến vô cùng đau lòng, chưa kịp nói thêm hai câu với y, bên ngoài liền có người báo Lâm Hạo Thanh đến rồi.
Nàng ngây người, đưa mắt nhìn Trường Ý một cái.
Y gật đầu: "Gặp."