Chưa thấy Lâm Hạo Thanh đến nhưng tiếng ho của hắn đã truyền vào, lúc
vào cửa, sắc mặt hắn có chút tiều tụy, hình như đòn công kích trước đó
của đại quốc sư, tổn hại đến tâm mạch, khó có thể trị khỏi.
"Thuận Đức đã giết chết đệ đệ ruột của mình, tự ngồi lên ngôi vua." Lâm Hạo
Thanh nhìn thấy Kỷ Vân Hòa, vẫn chưa ho xong liền trực tiếp nói "Nàng ta đã điên rồi, sử dụng công pháp cấm thuật để hút linh lực của các đệ tử
phủ quốc sư, triều đình kia nghiễm nhiên trở thành vở kịch độc diễn của
mình nàng ta......Khụ......E rằng sẽ có rất nhiều dân tị nạn từ phương
nam đi đến cõi Bắc, các ngươi nên chuẩn bị trước đi."
Khống Minh kinh ngạc: "Không thể nào, sao đến giờ cõi Bắc vẫn chưa nhận được tin này?"
"Ân Ngữ là yêu phó của ta, chân thân của nàng ấy ở chỗ ta." Lâm Hạo Thanh
sờ thanh kiếm bên hông, tiếp "Nàng ấy và ta có thể trực tiếp liên hệ với nhau. Chuyện này chỉ vừa mới phát sinh ở Kinh Sư......" Lâm Hạo Thanh
cố ổn định lại cảm xúc, không nhịn được lại ho vài tiếng "Tin tức của
các ngươi e rằng đang trên đường rồi."
Lâm Hạo Thanh dứt lời, cả phòng lập tức chìm vào im lặng.
Kỷ Vân Hòa nhíu mày: "Thuận Đức công chúa đã có sức mạnh của thanh loan,
sau đó lại hút hết công pháp của đại quốc sư, thiên hạ ngày nay, e rằng
không ai có thể địch lại."
Lâm Hạo Thanh nặng nề ho hai tiếng:
"Là lỗi của ta, thực sự chưa từng nghĩ đến, chuyện này cư nhiên có thể
phát sinh đến mức này."
"Ai cũng không thể liệu được, đại quốc sư lại thất thế đến mức này." Kỷ Vân Hòa nói với Lâm Hạo Thanh, "Tự trách
cũng vô dụng, thà nghĩ xem cách đối phó với Thuận Đức còn hay hơn. Đan
dược luyện người thành yêu, là do ngươi chế tạo cho nàng ta, có thể vẫn
còn thuật pháp bổ cứu chăng?"
"Trước đó ta có hạ thuật pháp trong thuốc, nếu nàng ta chỉ dùng đệ tử phủ quốc sư Cơ Thành Vũ cùng một yêu
quái để luyện hóa, tuyệt đối không có khả năng phá vỡ thuật pháp, nhưng
thanh loan......."
"Ngươi nói ai?" Khống Minh hòa thượng tức thời ngắt lời Lâm Hạo Thanh.
Kỷ Vân Hòa cũng có chút ngạc nhiên nhìn hắn: "Nàng ta......dùng thanh loan và......Cơ Thành Vũ......?"
Lâm Hạo Thanh hết nhìn Kỷ Vân Hòa lại nhìn Khống Minh, nhìn thấy thần sắc
của hai người, tuy không biết gì về Cơ Thành Vũ nhưng cũng đoán ra Cơ
Thành Vũ với bọn họ mà nói không chỉ là một đệ tử phủ quốc sư bình
thường, cuối cùng hắn vẫn gật đầu: "Đúng vậy. Thuộc hạ Chu Lăng của
Thuận Đức, có giao hảo với Cơ Thành Vũ, lừa hắn đến."
Chu Lăng......
Kỷ Vân Hòa vẫn nhớ rõ, sáu năm trước, lúc nàng cùng Trường Ý rời khỏi ngự
yêu cốc, chính là Chu Lăng và Cơ Thành Vũ đến đón bọn họ. Lúc ấy tính
cách hai thiếu niên tuy bất đồng nhưng cũng có thể thấy được sự kính
phục của Chu Lăng đối với Cơ Thành Vũ, tình bạn thiếu niên ấy vì sao đến cuối cùng lại biến thành một màn đoạt mạng này......
Trong lòng Kỷ Vân Hòa cảm khái, bàn tay rủ xuống của Khống Minh bên cạnh nàng bỗng siết chặt thành quyền.
Khống Minh khẽ cắn chặt răng, thần sắc trên mặt khó coi chưa từng thấy, hắn
không nói lời nào liền xoay người rời đi, lúc ra cửa hình như đụng phải
người từ bên ngoài tiến vào, Lạc Cẩm Tang kinh hô: "Con lừa trọc ngươi
đi đâu vậy?......Con lừa trọc? Chờ ta với......" Nghe thấy giọng Lạc Cẩm Tang hình như đang đuổi theo Khống Minh.
Kỷ Vân Hòa nhíu chặt
mày, đột nhiên cảm thấy tay mình bị Trường Ý nắm chặt, nàng quay đầu
nhìn Trường Ý, nhìn thấy đôi mắt hệt như biển cả của y, dung hòa tất cả
bất an cùng hỗn loạn của nàng, nàng nắm lấy tay y, trong lòng tự nhắc
mình, chuyện bây giờ, bất luận hoang mang, đau khổ thế nào, cuối cùng
cũng không cần nàng một mình chống đỡ nữa rồi.
Thế là, cảm xúc
vẫn luôn hỗn loạn của nàng, bấy giờ mới được lắng xuống, sau khi điều
chỉnh tốt cảm xúc, lần nữa nhìn Lâm Hạo Thanh:
"Ta nhớ ngươi
trước đây từng nói với ta, Thuận Đức lấy thanh loan làm tế phẩm, phá vỡ
thuật pháp trong thuốc. Nhưng thuật pháp này, có thể vẫn còn ở trong
người Thuận Đức không? Dù không thể giết nàng ta, thì có thể làm bị
thương nàng ta cũng được."
"Hoặc là trì hoãn nàng ta lên Bắc." Trường Ý nói, "Cõi Bắc phải thu nhận dân tị nạn, cần có thời gian."
Vừa nghe xong câu này, Lâm Hạo Thanh thoáng nhíu mày: "Chuyện của cõi Bắc,
vốn là ta không nên xen vào, nhưng thứ cho ta nói thẳng, ta thông báo
chuyện này cho các ngươi trước không phải để các ngươi tiếp nhận dân tị
nạn."
Hắn tiếp, "Sức mạnh của Thuận Đức đang rối loạn, nay đang
trì hoãn ở Kinh Sư, e rằng là vì muốn dung hợp tốt sức mạnh trong người, chờ đến khi sức mạnh hợp nhất, nàng ta sẽ giết lên cõi Bắc, đó chẳng
qua là chuyện sớm muộn thôi. Mà sức mạnh của thanh loan và đại quốc sư
quá cường đại, có thể dung hợp được hay không cũng rất khó nói, cõi Bắc
có thể nhân cơ hội này, ở biên giới, tạo xong kết giới kiên cố, dùng nó
để chặn địch. Tiếp nhận quá nhiều dân tị nạn, sẽ khiến cho cõi Bắc vốn
khan hiếm tài nguyên càng thêm thiếu thốn, nội bộ cõi Bắc sẽ bùng phát
mâu thuẫn."
"Ý của Lâm cốc chủ là trơ mắt nhìn ngàn vạn người kia chết ngoài kết giới cõi Bắc ư?" Giọng Tuyết Tam Nguyệt từ ngoài cửa
truyền vào, nàng ta bước vào trong, thần sắc đối với Lâm Hạo Thanh vẫn
thập phần bất mãn, nhìn dáng vẻ này liền biết, trong ấn tượng của nàng
đối với Lâm Hạo Thanh vẫn dừng lại thời điểm trong ngự yêu cốc, không có gì thay đổi. Tuyết Tam Nguyệt cười lạnh một tiếng: "Quả thật là cha nào con nấy*."
(*Nguyên văn 虎父无犬子 [hổ phụ vô khuyển tử] Nghĩa là bố tài giỏi thì con cũng sẽ không tầm thường)Lâm Hạo Thanh thoáng trầm mặc.
Kỷ Vân Hòa gọi Tuyết Tam Nguyệt một tiếng: "Tam Nguyệt."
Biết được chuyện giữa Lâm Hạo Thanh và Lâm Thương Lan, dù cả đời này nàng
không tha thứ cho Lâm Thương Lan thì đối với Lâm Hạo Thanh, từ đầu chí
cuối nàng vẫn cảm thấy, vận mệnh của hắn giống hệt mình, đều chẳng qua
là một quân cờ chìm nổi trong tay nhân vật lớn......
Bi thương đến khiến người khác phải thở dài.
Kỷ Vân Hòa mở miệng nói: "Lâm Hạo Thanh nói cũng không phải vô lí."
Tuyết Tam Nguyệt nhíu mày: "Vân Hòa, ngươi cũng muốn bỏ mặc họ ư?"
"Ta chỉ có thể nói là tận lực cứu." Kỷ Vân Hòa xoay đầu nhìn Trường Ý, "Ta
cho rằng, không thể tiếp nhận bừa bãi, phải định ra thời gian, thống kê
số lượng, sau khi biết có bao nhiêu người, kết giới sẽ phải bày xuống,
trên đời này dù sao cũng không có chuyện thập toàn thập mĩ. Nếu
không......Chuyện cứu người, e rằng sẽ đổ vỡ."
Trường Ý thoáng im lặng.
Đây là một quyết định cứu người, cũng là một quyết định giết người.
Nhưng bởi vì có "mất", cho nên mới có thể giữ lại "được".
"Người đâu." Trường Ý lên tiếng, hai tùy tùng cúi đầu bước vào điện, y nói
"Trước ngày mười lăm tháng tư, dân tị nạn đến cõi Bắc, mỗi một cửa khẩu, mỗi ngày chỉ được năm trăm người thông qua, nhưng phàm phát hiện có kẻ
xấu, lập tức đuổi đi."
"Vâng."
Tùy tùng lĩnh lệnh rời đi.
"Công pháp của thanh loan và đại quốc sư đều thuộc thuật pháp hệ mộc, có thể
bài bố kết giới thuộc hệ hỏa." Lâm Hạo Thanh kiến nghị "Thuật pháp trong người Thuận Đức tuy đã bị sức mạnh thanh loan phá vỡ, nhưng có thể cũng để lại liều dẫn, nàng ta và đại quốc sư cùng nguồn gốc, đều tu thuật
pháp hệ mộc, đến lúc đó có thể dùng cường hỏa tấn công, dẫn ra thuật
pháp trong người nàng ta, hoặc có thể làm nàng ta bị trọng thương."
"Ừ." Trường Ý gật đầu, lại trầm mặc "Trong cõi Bắc, yêu quái và ngự yêu sư
tu hệ hỏa tổng cộng có năm ngàn tám trăm ba mươi người, khoảng thời gian này ta không ở cõi Bắc, sau khi ngự yêu sư hàng phục cõi Bắc, rất nhiều yêu quái phương nam tìm đến vẫn chưa thống kê hết, nhưng nghĩ người tu
hệ hỏa có lẽ cũng không trên vạn người, nếu phải bày bố kết giới chặn
Thuận Đức ở phía Nam cõi Bắc, e rằng là không đủ."
Kỷ Vân Hòa
nhìn Trường Ý một cái, người cá này, lúc trước ở cõi Bắc tuy nói muốn
đánh muốn giết người ta, nhưng kì thực y chưa từng bỏ mặc cõi Bắc không
lo, đối với người gia nhập vào cõi Bắc, trong lòng y đều biết rõ số
lượng.
"Ta cũng tu thuật pháp hệ hỏa." Nàng chủ động nói "Lửa của cửu vĩ hồ yêu đen càng trội hơn so với yêu quái và ngự yêu sư thông
thường, biên giới của kết giới, có thể để ta đặt nền móng trước. Sau đó
hẳn để mọi người rót linh lực vào, bày một kết giới càng vững chắc hơn.
Còn về nhân lực......Có lẽ cũng giống hệt như lúc cùng nhau chế ngự dung nham, người không tu hệ hỏa sẽ độ linh lực cho người kia, cùng nhau
tăng cường sức mạnh."
"Ừ." Trường Ý đồng ý, ngẩng đầu nhìn Lâm Hạo Thanh, sau khi rời khỏi ngự yêu cốc sáu năm trước, hai người bọn họ vẫn chưa từng nghiêm túc đối diện
nhau, mà sáu năm trước, lúc bọn họ đối mặt nhau, thân phận hoàn toàn
trái ngược nhau*, không khí cũng là giương cung bạt kiếm.
(*Nguyên văn 南辕北辙 [Nam Viên Bắc Triệt] ví hành động thực tế trái ngược với mục tiêu dự định.) Nhưng bây giờ, ánh mắt y nhìn hắn đã không còn hận ý, Lâm Hạo Thanh cũng
không còn tính tình háo thắng ngang ngạnh như trước. Những quá khứ ấy,
hình như đều theo năm tháng
hóa thành khói mây.
"Lâm cốc chủ, cõi Bắc chưa thống kê xong toàn bộ ngự yêu sư đến đây nương nhờ, nhưng
ngươi đối với bọn họ tương đối quen thuộc. Đương lúc cần người, không có thời gian thống kê, ngươi có thể trực tiếp đề cử người phù hợp, hỗ trợ
biên giới phía trước của kết giới."
"Trong lòng ta đã có người phù hợp, ngày mai sẽ đưa đến đây."
"Đa tạ."
Lâm Hạo Thanh thoáng trầm mặc, ho khan hai tiếng, lại nói: "Người cá, tất
cả người trong thiên hạ này, đều nên đến đây để cảm ơn ngươi. Nếu không
có ngươi, sẽ không có cõi Bắc, sẽ không có vùng đất che chở cho mọi
người, thiên hạ cùng bá tánh, làm sao có thể được như thế này......Đừng
nói cảm ơn ta nữa, ta không nhận nổi câu này của ngươi."
Lâm Hạo Thanh nói xong, liền vừa ho vừa bước ra ngoài.
Trường Ý lại xoay đầu nhìn Kỷ Vân Hòa, chăm chú nhìn nàng, Kỷ Vân Hòa bị y
nhìn đến có chút khó hiểu: "Sao vậy? Chàng cảm thấy những lời Lâm Hạo
Thanh nói không đúng sao?"
"Không phải." Trường Ý nói "Ta đến cõi Bắc, ban đầu chỉ là vì phục thù. Nếu dựa theo lời hắn nói, tất cả người trong thiên hạ, hẳn nên đến đây cảm ơn nàng."
Y đem chuyện quá
khứ nói trắng ra như thế này, nhất thời khiến cho nàng có chút dở khóc
dở cười. Nàng vuốt ve mái tóc bạc của Trường Ý "Chuyện bố trí kết giới
không thể trì hoãn, ngày mai ta sẽ đến biên giới, khoảng thời gian này
chàng thi triển pháp thuật quá độ, ngàn vạn lần không được hồ đồ vận
công, chàng phải ngoan ngoãn ở đây làm tôn chủ cõi Bắc của chàng, quản
lý toàn cục, chỉ huy hành động."
Trường Ý nhìn nàng, thoáng im
lặng, không hề đáp lại, một lúc lâu sau mới nói: "Tộc ta, sau khi hạ
xong ấn kí, dù cho biển cả mênh mông cũng không dễ dàng rời xa. Nhưng
người trên đất liền, vì sao lại bên nhau thì ít, xa cách lại nhiều đến
vậy."
Lời của Trường Ý khiến nàng đau lòng, nàng ngồi xổm xuống,
một gối quỳ trước người Trường Ý, ngẩng đầu nhìn y: "Sẽ ổn thôi." Nàng
nắm tay y "Nhất định sẽ ổn thôi. Đợi sau khi những chuyện này kết thúc,
Trường Ý, chúng ta sẽ không rời xa nữa."
Bốn mắt nhìn nhau, thâm tình quyến luyến.
"Được."
......Wattpad: Rosenychungchung............
Kỷ Vân Hòa cùng Tuyết Tam Nguyệt rời khỏi phòng Trường Ý, Tuyết Tam Nguyệt vẫn luôn nhìn nàng, thần sắc trong mắt xem ra như không có biểu tình gì nhưng khóe mắt lại chứa đầy ý cười.
"Ngươi cả đường nhìn chằm chằm ta rồi, có gì thì nói thẳng đi." Kỷ Vân Hòa không nhịn được nữa.
"Không nghĩ đến a." Tuyết Tam Nguyệt khoanh tay, nhếch môi cười "Đợi sau khi
những chuyện này kết thúc, chúng ta sẽ không rời xa nữa......" Nàng ta
bắt chước nói một câu, lại quay đầu cười một hồi "Nếu ta nói cho ngươi
của trước đây biết, câu này chính là từ miệng ngươi nói ra, ngươi chắc
hẳn sẽ động thủ với ta."
"Bây giờ cũng không phải không thể động
thủ với ngươi." Kỷ Vân Hòa lườm Tuyết Tam Nguyệt một cái, vờ như giận
dỗi nhưng thoáng cái, hai người đều bật cười.
Nắng xuân cuối cùng cũng khiến cho cõi Bắc phủ đầy băng tuyết hơn nửa năm qua ấm áp hơn
chút, dưới ánh nắng, đi trên còn đường trải đá xanh của ngự yêu đài,
dường như thời gian xoay chuyển, tìm về vài phần dáng vẻ của quá khứ.
Tuyết Tam Nguyệt huých khuỷu tay Kỷ Vân Hòa một cái: "Làm yêu quái có cảm giác gì?"
"Hệt như làm người vậy."
"Ta cũng muốn thử một lần làm yêu quái."
"Vì sao?"
Tuyết Tam Nguyệt nheo mắt nhìn con đường đá phủ đầy ánh nắng phía trước, đáp
"Ta muốn biết cảm giác làm đồng loại với Li Thù là gì."
Kỷ Vân
Hòa thoáng im lặng, sau đó lại dừng bước, nàng vừa dừng, Tuyết Tam
Nguyệt cũng liền dừng lại. Kỷ Vân Hòa vươn tay ra: "Lại đây." Tuyết Tam
Nguyệt khó hiểu, nhưng vẫn tin Kỷ Vân Hòa, liền đặt tay vào lòng bàn tay nàng: "Sao vậy?"
"Ngươi sờ ta thử đi."
Tuyết Tam Nguyệt nghe lời sờ tay nàng.
"Có gì bất đồng không?" Nàng hỏi, nhìn thấy Tuyết Tam Nguyệt lắc đầu, nàng
lại nói "Ngươi cũng nắm qua tay của Li Thù rồi, có lẽ ngươi vẫn nhớ cảm
giác ấy. So với ta cũng không khác biệt đúng không?"
"Tay hắn to hơn tay ngươi."
Kỷ Vân Hòa phì cười đánh lên tay Tuyết Tam Nguyệt một cái: "Năm đó cáo
biệt vội vàng, vẫn chưa nói cho ngươi biết chuyện Li Thù huyết tế thập
phương." Lúc nói lời này, nụ cười trên mặt Tuyết Tam Nguyệt khẽ thu liễm lại "Theo cách nhìn nhận của ngươi, chuyện ấy, có lẽ là Li Thù vẫn luôn lợi dụng ngươi, trà trộm vào trong ngự yêu cốc, xem ngươi như là kẻ thế thân của thanh loan, cuối cùng giúp hắn đạt được mục đích."
"Còn ngươi không nhìn nhận như thế ư?"
"Phải, nhưng cũng không tuyệt đối. Sức mạnh của mèo yêu Li Thù cường đại, lúc
ấy hắn huyết tế thập phương trận, có thể thấy hắn đã chuẩn bị từ lâu. Mà chuyện các ngươi đột nhiên bị bắt lại vô cùng đột ngột, hắn lại trong
lúc sau khi các ngươi bị bắt, trước mặt mọi người huyết tế thập phương
trận, đây chính là một hành động vô cùng không sáng suốt, có thể thấy
chuyện này không nằm trong kế hoạch của hắn." Kỷ Vân Hòa phân tích "Theo ta thấy, Li Thù sớm đã tìm được mười mắt trận rồi, cũng chuẩn bị xong
chuyện huyết tế thập phương, nhưng hắn vẫn luôn không động thủ, mà lại
theo ngươi chạy đông chạy tây, hành động này chắc chắn không chỉ xem
ngươi là kẻ thế thân của thanh loan."
Tuyết Tam Nguyệt nhìn tay mình, thoáng trầm mặc.
"Hắn không nỡ, cũng không muốn phá vỡ mối quan hệ giữa hai người."
Khóe môi Tuyết Tam Nguyệt run rẩy, tình cảm trong đáy mắt hệt như bị lời nói của Kỷ Vân Hòa làm kinh động.
"Nếu không phải vì chuyện đó đột nhiên xảy ra, muốn cứu ngươi rời khỏi ngự
yêu cốc, có lẽ chuyện Li Thù huyết tế thập phương trận sẽ là chuyện của
sau này." Kỷ Vân Hòa vỗ vỗ cánh tay Tuyết Tam Nguyệt, "Cho nên, đừng cho rằng Li Thù không thích ngươi, cũng đừng cho rằng hắn chỉ đang lợi dụng ngươi, càng đừng nghĩ đến nguyên nhân hắn làm như thế, chỉ là vì ngươi
không phải là yêu quái, ngươi cùng hắn khác loài. Nếu như ngươi từng như thế nghĩ hắn, cho dù năm đó cách làm của hắn là sai, ta cũng sẽ phải
thay hắn kêu oan."
Dưới ánh nắng ấm áp, Tuyết Tam Nguyệt trầm mặc rất lâu, cuối cùng cười khổ một tiếng: "Vân Hòa, chẳng trách ngươi là
ngự yêu sư lợi hại nhất trong ngự yêu cốc. Ngươi hiểu bọn họ."
"Lúc ta ở ngự yêu cốc đã sớm nói qua, hãy xem yêu quái như người, cũng không có gì khó hiểu nữa. Nhưng mọi người không ai chịu nghe cả." Kỷ Vân Hòa
khoát tay, cất bước rời đi, "Chẳng qua, bây giờ có lẽ cũng không cần ta
đi nói với mọi người nữa rồi."