Kỷ Vân Hòa vốn tưởng rằng bản thân phải tìm rất lâu, nhưng nàng chưa đi
được bao lâu, sợi chỉ trong tay vẫn chưa kéo hết thì đột nhiên nàng nhìn thấy phía trước có một cái hố cực to.
Trời đất hệt như nơi đây, là một mảng kim quang, nền đất dưới hố là một mảng cỏ, có hoa, có cây,
còn có một con suối nhỏ róc rách, ở giữa hố là một gian nhà nhỏ.
Nếu như trời đất này không phải là màu vàng, nàng vẫn nghĩ bản thân đang lạc vào cảnh xuân ở xóm nhỏ phương nam.
Trong thập phương trận cái gì cũng không có, thế mà lại xuất hiện một mảnh thế ngoại đào nguyên?
Kỷ Vân Hòa cảm thấy rất kì lạ, chẳng lẽ khi mười vị ngự yêu sư phong ấn
loan điểu còn đặc biệt dựng nên cho nàng ta ư? Chỉ có khả năng duy nhất
là thanh vũ loan điểu bị giam ở đây nhiều năm, tự tạo cho chính mình một khoảng đất trời.
“Trái lại là một yêu quái kì lạ a.”
Nàng nói xong, càng phát hiện ra nơi này rất thần kì.
Chim hót hoa thơm đều không thiếu, chỉ là có thể nghe tiếng chim hót, nhưng
không nhìn thấy chim, chỉ thấy con chim nhỏ bằng đá đặt trên mặt đất màu vàng. Có thể nghe tiếng chó sủa từ xa xa truyền đến nhưng không thấy
chó chạy qua, chỉ thấy xa xa có một chú “chó” màu vàng đặt sau gốc cây
to, không hề cử động.
Có thanh âm, có hình dạng, nhưng không có sinh mạng.
Kỷ Vân Hòa ở trong “thế ngoại đào nguyên” kì lạ này đi một lúc, khi sự
hiếu kì cùng mới mẻ lúc vừa bắt đầu qua đi, cảm xúc còn lại chỉ là sự cô tịch, trống rỗng giống như bị kéo dài vô tận.
Giữa trời này, trừ nàng ra, tất cả mọi thứ đều là giả.
Thanh vũ loan điểu kia lãng phí mấy chục năm để tạo ra mảnh trời đất thuộc về nàng ta, nhưng lại không tạo ra được một thứ có sinh mạng sống động như nàng ta được.
Chim đá, chó đá, âm thanh vô cùng sinh động, nhưng chính sự tịch mịch trống rỗng vô tận này càng giết người hơn nữa.
Nàng nhất thời có chút hoang mang, nếu như nào vĩnh viễn bị nhốt ở nơi này...
Vừa nghĩ như thế, sau lưng nàng chợt lạnh lẽo, nàng quay đầu, đằng sau nàng chỉ có mỗi sợi dây liên kết giữa nàng và người cá.
Không do dự nhiều nữa, nàng không muốn đi tiếp, xoay người bước đến con suối, sờ sờ nước suối, đột nhiên phát hiện con suối không đầu không đuôi này
cư nhiên là thật.
Nàng cởi ra áo ngoài, ném nó xuống nước, đợi hút đủ nước, nàng cầm chiếc áo ướt đẫm nhỏ giọt, dọc theo sợi chỉ mà quay về.
Lúc trở về nhanh hơn lúc đi nhiều.
Nàng cảm thấy bản thân chỉ tốn một nửa thời gian lúc đi, đã tìm được người cá.
Y vẫn hệt như lúc trước khi nàng rời đi, ngón tay quấn lấy sợi dây đỏ, không hề cử động.
Khoảnh khắc nhìn thấy người cá, nàng chỉ cảm thấy không khí cô tịch chết chóc
kia tựa như bọt nước trong bình trà, thổi cái là biến mất hết.
Nàng không nói cho y biết cảm xúc vừa rồi của chính mình, chỉ ngồi xuống,
đem y phục đã hút đủ nước rải chút lên đuôi y, vừa giúp y xoa đều nước
trên đuôi vừa hỏi: “Vết thương trên lưng cần không?”
Người cá gật đầu nói: “Cần.”
Nàng nhìn chiếc lưng da thịt nứt toác như cũ của y: “Ta không giỏi giúp
người ta trị thương, nên ra tay không biết nặng nhẹ. Ngươi nhịn chút.”
“Nàng rất giỏi giúp ta trị thương.”
Kỷ Vân Hòa không nghĩ đến, y cư nhiên lại nói câu này.
Tỉ mỉ nghĩ lại, bọn họ chỉ mới quen biết vài ngày, thế mà nàng đã ba lần
giúp y trị thương rồi. Lần đầu là ở trong ngục giam, nàng không để ý lễ
nghi mà giúp y thoa thuốc trị thương, lần thứ hai là lúc nãy nàng lừa y
xoa đầu y, còn lần thứ ba chính là bây giờ.
“Ta cũng chỉ là giúp ngươi bôi thuốc, làm phép tạo chút nước thôi mà.” Nàng vừa nói vừa đem y phục ướt đẫm rải nước lên vết thương sau lưng y.
Giọt nước dọc theo da thịt y, lăn trên miệng vết thương khiến người khác kinh tâm kia.
Thân thể y khẽ run run, chắc là sự đau đớn khi nước thâm nhập vào miệng vết
thương, qua một lúc, giọng y lại như bình thường mở miệng: “Đều rất hữu
hiệu.”
Người cá này...
Kỷ Vân Hòa nhìn vết thương đang
chậm rãi hấp thu nước trên lưng y, nàng nhìn gò má y, nhìn thấy y không
có nửa phần thần sắc nói đùa...y thực sự cảm thấy, nàng giúp hắn “trị
liệu” có hiệu quả ư...
Lần thứ nhất không nói, nhưng đến cả nàng xoa đầu y cũng hữu hiệu ư?
Kỷ Vân Hòa đột nhiên bắt đầu hoài nghi, trên thế giới này có phải thật là
có một loại pháp thuật gọi là “Xoa xoa liền khỏi ngay”...
Đem giọt nước cuối cùng rải xuống, nàng giũ giũ y phục:
“Trước tiên ngươi nghỉ ngơi một chút, đợi vết thương ngươi bớt đau, ta sẽ đưa
ngươi tiến về phía trước, bên đó có tiền bối của ngươi để lại một...cơ
nghiệp.” Nàng cố tìm một từ phù hợp nhất để hình dung hố đất mà thanh vũ loan điểu để lại.
Mà người cá hiển nhiên không hiểu từ của nàng có nghĩa gì, y chỉ trầm mặc một lúc, ngồi dậy: “Chúng ta qua đó đi.”
Nàng nhìn thấy y ngồi dậy, có chút thất thần: “Ngươi không...” Nàng đưa mắt
nhìn vết thương sau lưng y, chợt thần kì phát hiện ra những vết thương
trông rất đáng sợ kia, sau khi được nước suối làm ẩm, cư nhiên không còn chảy máu khi y cử động nữa.
Trời ơi...(nguyên văn là 乖乖 trong
trường hợp này không phải là ngoan ngoãn mà là biểu lộ sự
ngạc nhiên
tương tự OMG nên tớ dịch thành vậy) Trong lòng nàng cảm thấy vô cùng kì
lạ, chẳng lẽ thực sự là có loại pháp thuật gọi là “xoa xoa liền khỏi
ngay” ư?
Nàng không nhịn được, đưa tay tự xoa đầu mình, thử xem
xoa xong linh lực có quay về không, nhưng xoa hai cái, nàng lại càng
thấy bản thân đại khái thật ngu rồi.
Nàng là người, y là yêu
quái, nghe nói người cá ngoài biển trường thọ, trong người được thắp đèn trường mệnh, họ có bị thương cũng sẽ rất nhanh hồi phục, đại khái là vì ưu thế của giống loài. Con người làm sao có thể chỉ cần xoa xoa một cái liền hết bị thương được.
Cũng không phải thần tiên trong truyền thuyết...
Kỷ Vân Hòa cảm khái: “Tộc người cá các ngươi, thể chất thật không tệ.”
“Chỉ là chăm chỉ tu hành mà thôi.”
Nghe được câu trả lời đó, nàng lại thấy buồn cười, cảm thấy cá đuôi to này vừa thành thật vừa nghiêm túc, đáng yêu vô cùng.
Nàng vươn tay khoác qua vai y, dìu y đứng dậy: “Cá đuôi to, ngươi có thể đi đường không?”
Cá đuôi to cúi đầu, nàng cũng theo y cúi đầu——
Chỉ thấy đuôi cá hệt như hoa sen khổng lộ đang tản ra ánh sáng lấp lánh
trên đất, ánh sáng luân chuyển, đẹp không tả xiết nhưng là...không thể
đi đường được.
Đẹp mà không thực dụng!
Trong lòng nàng đưa ra bình luận này, sau đó rơi vào trầm mặc.
Cá đuôi to cũng có chút trầm mặc.
Hai người đứng ngốc hồi lâu, y nói: “Ở trong trận này, ta không thể sử dụng pháp thuật.”
“Ta cũng vậy.” Nàng tiếp lời, không nói nhiều nữa, cúi người trước người y, hai chân khụy xuống, tạo thành một thế đứng tấn tiêu chuẩn, thân thể
hơi ngả về trước, lộ ra cả tấm lưng “Nào, ta cõng ngươi.”
Y nhìn sau lưng nàng.
Sống lưng nàng rất thẳng trông rất cường tráng nhưng khung xương vẫn là của nữ tử gầy yếu.
Y vươn tay, một cánh tay của hắn cũng thô bằng cổ nàng rồi.
Nàng đợi rất lâu cũng không thấy y leo lên lưng nàng, liền ngoảnh đầu lườm y một cái, chỉ thấy người cá đứng sau lưng nhìn nàng chằm chằm, cũng
không nói lời nào.
Kỷ Vân Hòa hỏi y: “Sao vậy? Sợ ta không cõng
nỗi ngươi hả.” Nàng nhếch môi cười, phải có lòng tin với nàng chứ “Yên
tâm, ta thường ngày, cũng là người chăm chỉ tu luyện.”
“Chăm chỉ tu luyện, rất tốt.” Y thừa nhận sự nỗ lực của nàng.
“Vậy thì mau leo lên lưng ta đi. Ta cõng ngươi, không vấn đề gì hết.”
“Nhưng nàng quá lùn rồi.”
“...”
Dứt khoát trói y rồi đem đi thôi...Kỷ Vân Hòa nghĩ, người cá thành thật này, cũng thành thật quá rồi.
“Ngươi cố gắng đem đuôi cá nâng lên một chút!” Nàng chê bai y, cũng không tốt
tính như lúc nãy nữa“Không có chuyện gì mọc ra cái đuôi dài như vậy làm
gì, lên đây!”
Cá đuôi to bị nàng hung dữ, không dám đôi co nữa,
hai tay khoác qua vai nàng, nàng kéo hai tay y, để y ôm lấy cổ mình, ra
lệnh: “Ôm chặt vào, ôm đàng hoàng!”
Người cá thành thành thật thật ôm lấy cổ nàng.
Tay nàng đặt ở sau lưng, ôm “mông” của người cá để y ngồi vững trên tay nàng.
Lúc tay nàng đặt trên mông y, toàn thân y đột nhiên cứng đờ.
Kỷ Vân Hòa tưởng đè trúng vết thương y: “Đau không?”
“Không...không đau” Người cá thành thật chính chắn kia đột nhiên nói lắp.
Nàng không hỏi nữa, đem y cõng đi.
Nàng rất kiêu ngạo, mặc dù song mạch không thấy đâu, không có linh lực nhưng bàn về thể chất, nàng vẫn lợi hại đứng nhất nhì trong đám ngự yêu sư.
“Ngươi xem, ta nói ta cõng nỗi ngươi mà.”
Nàng cõng người cá bước về phía chiếc, đuôi cá cực to không ngừng lê trên
mặt đất, quét qua quét lại, tiếng xào xạc theo bước chân họ. Người cá
ngây ngốc trên lưng nàng, cơ hồ thập phần không quen, phải cách rất lâu y mới quen dần, nhớ đến lời đáp vừa rồi của nàng.
“Ừm, ta vừa nãy không nói là nàng không cõng nổi ta, ta là nói, nàng quá lùn rồi.”
“...Ngươi nên im miệng đi.”
Kỷ Vân Hòa cảm thấy, nếu như Thuận Đức công chúa một ngày nào đó biết được phong cách nói chuyện của người cá này, e rằng nàng ta sẽ hối hận vì
mệnh lệnh của bản thân “lệnh cho người cá nói tiếng người”.
Lời nói của y, có thể làm người ta tức chết.