Khoảng trời đất mà thanh vũ loan điểu tạo ra thật sự rất vi diệu.
Ở trong cái hố khổng lồ này, trước mặt là thảm cỏ, rừng cây cùng dòng
suối nho nhỏ, ở giữa có một căn nhà gỗ nhỏ, còn sau lưng căn nhà là một
cái đầm nhỏ sâu không thấy đáy, trong đầm hoa sen nở rộ, đẹp đến động
lòng người.
Kỷ Vân Hòa vốn dĩ định đem người cá vào trong nhà nhưng mắt vừa nhìn thấy đầm nước liền vô cùng mừng rỡ.
“Cá đuôi to, ngươi ở trong nước sẽ mau khỏi hơn phải không?”
“Phải.”
Vì vậy nên nàng không đặt y xuống, cõng y trên lưng, đuôi cá quét qua sảnh đường, một mạch kéo đến sau nhà, nàng xoay người ném y xuống đầm nước.
Người cá tuy đẹp nhưng cơ thể quá to, ném vào trong đầm, lập tức khiến cho vô số bọt nước văng lên, nàng đứng trên bờ bị bắn ướt nửa người. Dưới ánh
kim quang, sau lớp sương mù, hậu viện xuất hiện cầu vồng.
Kỷ Vân Hòa nhìn xuyên qua cầu vồng ghé mắt vào trong đầm, chiếc đuôi cá to hệt như một đóa hoa sen nổi trên mặt nước rồi lại ưu nhã chìm xuống. Chiếc
đuôi to trông vụng về trên cạn là thế, nhưng khi di chuyển trong nước
lại rất linh hoạt.
Y ở dưới nước mới có bộ dáng xinh đẹp hoàn mỹ
nhất. Nàng cảm thấy cho dù là vì bất cứ lý do nào đi chăng nữa cũng
không nên cướp y đem lên bờ.
Y ở trong đầm trở người mấy cái, tựa như cá gặp nước, đại khái đây là hình ảnh tả thực về y của hiện tại.
“Nước trong đầm này, ngươi có thể thích ứng không?” Kỷ Vân Hòa hỏi y.
Người cá ló đầu lên “Không có vấn đề gì, rất cảm tạ nàng.” Y rất nghiêm túc
thành thật trả lời câu hỏi của nàng. Mà trong mắt nàng bây giờ, y đáp gì cũng đã không còn quan trọng nữa, đôi đồng tử màu lam băng sau khi bị
nước làm ẩm ướt toát ra ánh sáng tựa như bảo thạch, mái tóc ướt đẫm màu
bạc phủ lên trên người y hệt như ranh giới phân biệt rõ ràng với cơ thể
y, sinh ra một loại mâu thuẫn khiến nàng cảm thấy y rất cao không thể
với tới nhưng đồng thời lại hấp dẫn chí mạng.
“Cá đuôi to.” Kỷ
Vân Hòa nhìn y, bất giác cười khẽ “Lớn lên có bộ dáng này, khó trách
Thuận Đức công chúa lại muốn có được ngươi đến như vậy.”
Nghe nàng nhắc đến tên Thuận Đức công chúa, sắc mặt y trầm xuống.
Nàng nhìn thấy biểu cảm này của y, nổi lên chút tò mò. Mọi người đều cho
rằng người cá rất hiếm gặp được, bởi vì biển khơi rộng lớn, vốn dĩ không phải là nơi con người nên đến, ở nơi đó dù chỉ một giọt nước cũng do
người cá chi phối, thế nên...
“Rốt cuộc vì sao ngươi lại bị
Thuận Đức công chúa bắt được vậy?” Nàng hỏi y “Người cá các ngươi ở
ngoài biển khơi tự do tự tại, thuyền của triều đình dù nhanh cách mấy
cũng không thể đuổi kịp, mà dù có đuổi kịp, chỉ cần các ngươi lặn sâu
thêm chút, cho dù là ngự yêu sư lợi hại đến mấy cũng chỉ có thể đứng
ngốc trên biển...”
Yvẫn không nói một lời nào. Đuôi cá đung đưa dưới nước làm bọt nước nổi trên mặt đầm.
“Cũng rất ít người cá bị bắt lên bờ, có thể là vì bị thương sau đó bị sóng
biển dạt vào bờ, hoặc là bị con người câu dẫn lừa lên bờ. Ngươi thuộc
loại nào?”
“Đều không phải.”
“Vậy làm sao ngươi lại bị
bắt? Trong sách nói, đuôi cá đại diện cho sức mạnh của các ngươi, ta
thấy đuôi cá to như thế này của ngươi...ngươi....có phải là quý tộc của
tộc người cá?”
Người cá nhìn nàng, không phủ nhận đáp “Là ta cứu nàng ta.”
“Ngươi cứu ai?”
“Người mà các nàng gọi là Thuận Đức công chúa.”
Nghe được đáp án, nàng có chút kinh ngạc.
“Hôm đó ngoài biển nổi giông, thuyền của bọn họ bị chìm, nàng ta rơi xuống biển, là ta cứu nàng ta đưa về bờ.”
“Sau đó thì sao? Ngươi không lập tức rời đi sao?’
“Lúc đưa nàng ta đến bờ, có mấy trăm người đang tìm kiếm. Nàng ta ra lệnh cho người bắt lấy ta.”
“Thật không nên a.” Kỷ Vân Hòa cảm thán “Nhưng mà ở trên bờ, gần biển như
thế, ngươi vừa xoay người liền có thể trón đi, kẻ nào lại có thể bắt
được ngươi?”
Ánh mắt y chợt lạnh lẽo “Sư phụ của nàng ta, đại quốc sư của các nàng.”
Nàng suýt nữa thì quên mất, Thuận Đức công chúa chính là tỉ tỉ cùng mẫu thân của hoàng đế, năm ấy Đức phi chuyên sủng, muốn đem hai người con bái
đại quốc sư làm sư phụ, tiên hoàng liền mời hắn về dạy pháp thuật cho
con.
Nhưng đương kim hoàng thượng không có song mạnh chỉ có danh là đệ tử của đại quốc sư. Còn Thuận Đức công chúa thì quả thật là người có song mạch. Thuận Đức công chúa mặc dù chỉ mang danh công chúa, nhưng nàng ta là đệ tử chân truyền duy nhất trong hoàng tộc có song mạch.
Trong triều, Thuận Đức công chúa là người nắm giữ quyền lực.
Dân gian sớm truyền rằng thời thế bây giờ là long phụng cộng chủ (nghĩa là có 2 người chủ, 1 là hoàng đế, 2 là công chúa).
Đại quốc sư xem ra thập phần chiếu cố đệ tử chân truyền duy nhất này, nàng
ta trên biển gặp nạn, hắn ta đương nhiên sẽ đích thân đến...
Chỉ tội cho người cá này, cứu ai không cứu lại cứu phải một người như vậy.
Kỷ Vân Hòa nhìn người cá, thở ra một hơi, muốn y nhớ kĩ bài học này nên vờ đùa “Ngươi xem, tùy tiện cứu nhầm người, có hối hận không?”
Y gật đầu: “Có.”
“Lần sau vẫn còn tùy tiện cứu nhầm người chứ?”
Người cá có chút trầm mặc, giống như thật sự nghiêm túc suy nghĩ câu hỏi tùy
tiện đặt ra của nàng. Suy nghĩ rất lâu, y hỏi: “Các ngươi làm sao biết
là chính mình có tùy tiện cứu nhầm người hay không?”
Câu hỏi y
đặt ra có chút hóc búa, khiến cho nàng có chút kinh ngạc. Nàng cũng suy
nghĩ thật lâu, sau đó nghiêm túc nói: “Ta cũng không biết, vậy thì cứ
tùy tiện cứu nhầm người đi, xem tâm tình, tùy duyên. Làm những chuyện
mình muốn làm, sau đó đảm đương hậu quả.”
“Là như vậy?”
“Là như vậy.”
Đơn giản, thô bạo, trực tiếp, rõ ràng.
Sau đó y bình tĩnh tiếp thu: “Nàng nói rất đúng.” Y ở trong đầm, nhìn xuyên qua cầu vồng đang dần dần biến mất để nhìn nàng “Ta rất thưởng thức
nàng, ta muốn biết tên của nàng.”
Làm một ngự yêu sư, cả đời Kỷ Vân Hòa cũng chỉ mới nghe câu nói này từ miệng của một tên yêu quái.
Nàng bước xuyên qua cầu vồng, đi đến bên đầm, cúi người nhìn vào đôi mắt
xinh đẹp của y nói: “Ta họ Kỷ, Kỷ trong kỷ luật, tên là Vân Hòa.”
“Tên nghe rất hay nhưng họ Kỷ của nàng là Kỷ trong kỷ luật ư?”
Kỷ Vân Hòa gật đầu: “Họ này không ổn sao?”
“Họ này không phù hợp với nàng.” Người cá rất nghiêm túc thành thật nói “Ta ở trong ngục thấy, nàng không hợp với kỷ luật của loài người cho lắm.”
Nàng vừa nghe câu này liền phì cười, trong lòng cảm thấy người cá này ngốc đến rất đáng yêu.
“Ngươi nói đúng, ta quả thật không hợp với kỷ luật của loài người, ta đối với
loài người bọn ta có rất nhiều điểm không tương đồng, nhưng họ của loài
người bọn ta không thể tự mình
chọn, chỉ có thể theo họ cha. Tuy nhiên,
ta vốn dĩ không biết cha ta trông thế nào...”
“Họ của cha nàng không hợp với nàng.”
Nàng thấy thú vị “Vậy ngươi cho rằng họ nào sẽ hợp với ta?”
“Nàng nên họ Phong.”
“Phong Vân Hòa?” Nàng khó hiểu “Nghe lạ quá, tại sao vậy?”
“Nàng nên giống như ngọn gió, tự do tự tại, không bị trói buộc.”
Nàng có chút gượng cười, sau đó chầm chậm ngưng cười.
Nàng không nghĩ đến, khát vọng chôn sâu nhiều năm trong lòng, cư nhiên bị một tên người cá vừa gặp mặt mấy lần đã nhìn ra.
Kỷ Vân Hòa trầm mặc, nàng khẽ nhếch môi, cười nhưng không cười nói:
“Ngươi...người cá này...” Nàng đưa tay búng vào trán y, y ngây ngốc nhìn nàng, cũng không né không tránh, nàng không thèm khách khí, búng một
cái giữa mi tâm xinh đẹp của y.
Đồng thời nói “Cũng không biết là giả đần hay là thực sự đần đần đần đần.”
Người cá chịu một cái búng tay, mắt cũng không nhắm chỉ là có chút bối rối, y nghiêm túc hỏi nàng: “Nàng có thể không thích cái họ ta đặt, nhưng vì
sao lại đánh ta?”
Nàng đứng thẳng người lại, vặn eo, lười biếng trả lời một câu cho có lệ: “Đánh là thương mắng là yêu, quy định của loài người.”
Người cá nhăn mày: “Loài người thật kì quái.”
Nàng khoát khoát tay, xoay người rời đi “Ngươi ngâm nước một chút đi, ta đi tìm xem trong trận này có lối ra hay không.”
Kỷ Vân Hòa ra khỏi căn nhà nhỏ, trong lòng tự hỏi, thập phương trận này
không chỉ khống chế linh lực của nàng, mà còn chế ngự cả yêu lực của
người cá, theo lý mà nói, ở nơi đây vốn dĩ không thể sử dụng phép thuật
mới đúng.
Nhưng nơi này có gì đó kì lạ, có dòng suối trong vắt, có đầm nước, còn có cả cỏ cây hoa chim, mặc dù mọi thứ đều là giả...
Vẫn có thể chứng minh rằng thanh vũ loan điểu đã ở đây trăm năm, mặc dù
không dùng phép thuật để ra ngoài, nhưng vẫn có thể sử dụng pháp thuật
để chế tạo đồ vật. Nơi này, hoặc nói chính xác hơn là, bên ngoài cái hố
này, nhất định có nơi có thể sử dụng linh lực mặc dù có thể là không
dùng được nhiều...
Chỉ cần có linh lực nhất định sẽ có biện pháp ra ngoài, trước đây thanh vũ loan điểu không ra ngoài là vì thập phương trận hoàn mỹ không khuyết nhưng hiện tại, trận này bị Li Thù phá một
lần, nàng là một ngự yêu sư lại có thêm một cá đuôi to ở đây, vẫn không
thể liên thủ phá trận thêm lần nữa sao?
Chỉ cần tìm thấy nơi có thể lưu thông linh lực, nàng nhất định sẽ có biện pháp.
Kỷ Vân Hòa nghĩ như vậy nhưng khi nàng ở trong hố này tìm hết lần này đến
lần khác, đào hết rễ cỏ gốc cây vẫn không tìm thấy ngọn nguồn linh lực,
nàng cảm thấy có chút tuyệt vọng.
Bầu trời nơi này phủ đầy kim
quang, không có ngày đêm, nhưng căn cứ vào sự mệt mỏi của cơ thể, nàng
đoán rằng bản thân đã tìm suốt một ngày một đêm.
Không có một chút thu hoạch.
Mặc dù bây giờ đang tách biệt với thế giới bên ngoài nhưng trong lòng nàng vẫn có chút lo lắng.
Nếu một ngày một đêm đã trôi qua, thanh vũ loan điểu ở bên ngoài có phải là vẫn đang đấu với bọn ngự yêu sư hay đã đem Tuyết Tam Nguyệt đi rồi. Đều không thể lường trước được, nếu như trận đấu của bọn họ đã kết thúc,
ngự yêu cốc lập lại trật tự, chỉ sợ rằng nàng có đem người cá rời khỏi
được thập phương trận thì cũng chẳng được gì.
Nàng và người cá
đều không có cơ hội trốn ra khỏi ngự yêu cốc, mặc dù nàng đã trộm được
giải dược nhưng chuyện này nhất định sẽ bị lão già Lâm Thương Lan phát
hiện, đến lúc đó nàng chỉ có thể đối mặt với cái chết.
Nàng dốc
hết sức lực quay về căn nhà nhỏ, vốn dĩ nàng định đi chào hỏi người cá
rồi nghỉ ngơi một chút nhưng khi đến bên đầm thì không thấy y đâu.
Nàng đứng một bên hô to mấy tiếng “Cá đuôi to” cũng không nghe thấy tiếng trả lời.
Không lẽ... cá đuôi to này tự mình tìm được lối ra, trốn đi rồi chăng?
Từ trong đầm nước trốn đi ư?
Nàng vừa nghĩ như thế, lập tức cúi đầu xuống nhìn. Đầm nước rất trong nhưng
sâu không thấy đáy, bên dưới là một mảng xanh đen, hoa sen trong đầm chỉ là sinh trên trưởng mặt nước, không có rễ cây.
Nàng chuyên tâm nhìn, dột nhiên trong mảnh tối đen ấy xuất hiện ánh sáng đang chuyển động.
Trong chớp mắt, chiếc đuôi to tựa như đóa hoa sen từ trong mực nước sâu từ từ trồi lên. Y giống như con rồng nước, rất nhanh liền xuyên qua mặt nước
nổi lên.
Y mở mắt, gương mặt từ trong nước hiện ra, tựa như thần tiên bước ra từ trong nước, y đứng trước mặt Kỷ Vân Hòa.
Bốn mắt nhìn nhau, nàng ngây ngốc “A, cá đuôi to, ta còn không biết tên của ngươi.”
Ánh mắt y vẫn trong veo, nàng cảm nhận được y đứng rất gần mình, gần đến
nỗi chạm vào gò má nàng “Tên của ta, loài người gọi là Trường Ý.”
Trường Ý...
Cái tên này giống như lúc nàng kinh ngạc nhìn thấy y ở dưới nước, trong một khoảnh khắc hít thở.
Nghe thấy cái tên này, Kỷ Vân Hòa đột nhiên nghĩ, người cá này vốn nên vĩnh
viễn đung đưa cái đuôi cá to của y, có cuộc sống nhàn nhã trên biển
khơi.
Trong lòng nàng cho rằng, y nên có được tự do.
Không phải bởi vì nàng quen biết y, mà là vì người cá như y chỉ nên tung
hoành ở biển lớn, chỉ thế mới xứng với sự trong trẻo cùng tuyệt sắc của
y.