An Sinh nín thở, lúc cậu sợ mình cũng “Răng rắc” theo thì nghe thấy người nọ khàn khàn nói: “Đóng cửa lại.”
“Sếp Đường không, không nghe tiếp ạ?”
“Nghe?” Đôi mắt đẹp ngước lên, cười vừa đen tối vừa điên cuồng, “Để tôi nghe thêm một câu nữa, tôi lập tức ra ngoài đập cái chỗ này của các cậu đấy ―― Có tin không?”
“…”
An Sinh nuốt một ngụm nước bọt, vội đóng cửa lại.
Sao mà cậu ta không tin cho được? Có ai ở Lê viên mà không biết cuối năm trước Đường Diệc mới đập một cái rạp hát, tiền sửa chữa đã được bồi thường nhưng đến bây giờ rạp hát đó vẫn còn chưa làm ăn trở lại nữa kìa.
Hai mươi phút còn lại của vở “Kinh mộng” này quả thực là hai mươi phút dài nhất cuộc đời của An Sinh.
Ở cùng phòng với một nhân vật nguy hiểm, cảm xúc như bom nổ chậm, sống một giây cứ như một năm, còn dễ bị loạn nhịp tim.
Vất vả chịu đựng đến khi bên ngoài hạ màn, khán giả khen với vỗ tay muốn nứt cả tường của rạp hát.
Đợi tiếng ồn ào lắng xuống, khán giả rời rạp hát gần hết, lúc này An Sinh mới thở phào nhẹ nhõm, cẩn thận mở cửa ra.
An Sinh nhìn ra bên ngoài xem tình hình, quay đầu lại nói: “Sếp Đường, khán giả đã về hết, sếp Đường có muốn về không?”
“…”
Đường Diệc không đáp.
Hoa tai hoa lụa vẫn bị hắn nắm chặt trong tay, những viên kim cương giả khảm ở đuôi hoa tai để lại vết hằn đỏ thẫm như máu trên đốt ngón tay trắng nõn.
Sau đó chậm rãi buông ra.
Đường Diệc rũ mắt, liếc nhìn hoa tai, khóe môi hắn nhếch lên mỉm cười mỉa mai, hắn đứng dậy, cất hoa tai vào trong túi.
Cất cẩn thận.
Thấy người nọ đi tới, An Sinh không dám chắn đường, lập tức kéo cửa tránh ra phía ngoài.
Sau đó An Sinh mới xoay định đi theo hắn nhưng đột nhiên lại phanh gấp −−
Bóng lưng cao ngất bất ngờ dừng lại, cứ như là bị đóng băng ở cửa.
Đường Diệc đứng bất động nhìn về phía sân khấu.
An Sinh ngây người vài giây, lo lắng ló đầu ra lén nhìn theo.
Khán giả dưới sân khấu đã giải tán hết.
Sau khi ra sân khấu chào cảm ơn khán giả, Lâm Thanh Nha vẫn còn mặc nguyên trang phục diễn đứng ở trước sân khấu, mắt rũ xuống, hiển nhiên đã thoát vai, khuôn mặt dịu dàng điềm đạm, không cười mà ôn hòa.
Có điều, ở trước mặt cô là một người đàn ông trẻ tuổi, tay cầm một bó hoa hồng đỏ tươi, vẻ mặt dịu dàng, đang nói điều gì đó với cô.
Hình như người đó là…
Chồng sắp của cô Thanh Nha?
An Sinh còn đang mông lung suy nghĩ thì nghe thấy một tiếng động rất nhỏ.
Cậu ta sững người, quay đầu lại.
Ánh mắt lạnh như băng của Đường Diệc vô cùng đáng sợ.
Tay buông thõng bên người hắn nắm chặt thành quyền, trên mu bàn tay nổi đầy gân xanh, các đốt ngón tay phát ra tiếng răng rắc.
Dưới mái tóc đen nhánh xoăn nhẹ, biểu cảm trên khuôn mặt cực kỳ dữ tợn, cứ như một giây sau có ai đó phải nhìn thấy máu.
Cuộc trò chuyện bị vọng lại trong rạp hát trống không.
“Hoa này giống đặc biệt anh cố tình cho người cắt ở nhà kính trồng hoa của ông nội, nghe nói mùi hương rất độc đáo, em ngửi thử xem có thích không?”
“Cảm ơn.”
“Thích thì tốt, lần sau cùng đến chỗ ông nội, anh sẽ bảo ông ấy nhổ trồng vài…”
“Rầm!”
Tiếng vang lớn khiến cho vài người còn sót lại ở rạp hát hoảng hốt.
Lâm Thanh Nha ngạc nhiên ngước mắt lên, nhìn phía bên cạnh rạp.
Cánh cửa run lên, lung lay sắp đổ.
Cửa trống không.
Chỉ có An Sinh đứng bên cạnh đang ngây ra như phỗng, khuôn mặt nhỏ không biết bị cái gì dọa cho sợ đến mặt mày trắng bệch.
“Cậu nhóc đó là người trong đoàn em?” Giọng của Nhiễm Phong Hàm kéo sự chú ý của cô về.
Lâm Thanh Nha quay đầu lại nhìn: “Vâng.”
“Có vẻ như cậu nhóc không thể làm phát ra tiếng động vừa rồi được.”
“…” Lâm Thanh Nha rũ mắt, “Tôi đến hậu trường tháo trang sức.”
“À, được.”
Lâm Thanh Nha vừa mới xoay người.
Nhiễm Phong Hàm: “Đúng rồi, em mang hoa này vào hậu trường luôn đi?”
Lâm Thanh Nha dừng lại, khẽ nói: “Nếu quý, thế thì tặng cho dì đi.”
“Hả? Em không thích?”
“Vòng đời hoa ngắn ngủi, tôi không muốn nhìn thấy nó tàn.
Hơn nữa,” Lâm Thanh Nha nhìn vào một chỗ, ánh mắt hờ hững, “Với quan hệ đã ước định của chúng ta, anh không cần lo lắng như vậy.”
Nhiễm Phong Hàm sửng sốt.
Lúc này, ở sân khấu rạp hát chỉ có hai người, anh ta cũng không còn giả vờ dịu dàng như bình thường.
Sau khi bị Lâm Thanh Nha vạch trần, Nhiễm Phong Hàm bình tĩnh mỉm cười: “Phải nói, không hổ là ‘tiểu Quan Âm’ nhi?”
Như là tuyết trắng nơi núi cao, không cho người ta một cơ hội gần gũi nào.
“…”
Lâm Thanh Nha không nói gì thêm, ánh mắt tạm biệt, cô xoay người, cảm xúc trên mặt nhạt dần, chiếc bóng lượn lờ dưới sân khấu.
Đồ trang sức ngọc lục bảo là những món trang sức quý giá, rất dễ vỡ, cần phải cẩn thận, khi đeo và tháo ra cực kỳ phiền phức.
Hơn nữa, bước tháo trang sức này lăn lộn hơn gần nửa giờ, lúc này mới tháo xong.
Bạch Tư Tư cẩn thận đặt bộ trang sức ngọc lục bảo vào hộp trang sức chuyên dụng có lót vải mềm, thoáng nhìn qua Lâm Thanh Nha đứng dậy trước gương trang điểm: “Giác nhi, cô đi đâu đấy?”
“Đi thay đồ diễn ra.”
“À, tôi giúp cô nhé? Cô đợi chút tôi sắp dọn xong rồi.”
“Không cần đâu,” Lâm Thanh Nha nói, “Tôi thay xong về ngay.”
“Vậy cũng được.”
Từ phòng hóa trang đến phòng thay quần áo cũng không xa.
Hiện tại đã gần giữa trưa, đa số mọi người trong đoàn đều ra nhà ăn ở sân sau ăn cơm, suốt đoạn đường Lâm Thanh Nha đi thẳng qua hành lang đến lúc cô vào phòng thay quần áo chẳng nhìn thấy ai cả.
Mỗi gian phòng thay quần áo được ngăn cách bằng rèm kéo, ngoại trừ gian đầu tiên bên trái nhất là rèm mở, còn lại đều đóng cả.
Lâm Thanh Nha thấy gian đầu tiên trống, không đi tiếp nữa, lập tức vào đó.
Lúc cô định bước vào thì đột nhiên có một bàn tay đưa ra khỏi chỗ nối bức rèm của gian thứ hai với vách tường ngăn cách.
“Ơ ――?”
Lâm Thanh Nha chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô ấp a ấp úng, không kịp đề phòng, bỗng nhiên bị kéo vào trong bóng tối.
“Ầm.”
Cô bị đẩy vào vách tường cứng, cô cảm thấy nhói đau vì xương bướm bị va đập.
Trong bóng tối.
Hơi thở trầm thấp và dồn dập gần trong gang tấc, năm ngón tay thon dài có lực của người nọ nắm lấy cằm cô, khiến cô phải ngửa mặt lên.
Trong bóng tối, chiếc cổ mảnh khảnh tạo thành đường cong quyến rũ.
Hơi thở bên tai ngày càng nặng nề.
Lâm Thanh Nha ngửi thấy mùi thuốc lá trên cổ