Hơi thở trầm thấp của hắn phả vào cổ cô.
Đôi mắt đen kịt tĩnh lặng như chết rồi.
Lâm Thanh Nha giật mình bừng tỉnh, rũ mi xuống, “Không được.”
“…”
“Dục Diệc, không được.”
“――”
Đường Diệc cứng đờ người.
Hắn cảm thấy mình thật sự điên rồi, rõ ràng lúc này hắn nên trơ mắt nhìn người đàn ông khác mang Lâm Thanh Nha đi, chuyện đó chẳng liên quan gì đến hắn, hắn phải thật nhẫn tâm.
Hắn đã không còn gì để mất, nhưng khi cô nói không được, hắn không thể nào tiếp tục nữa.
Hắn còn sợ gì nữa… Sợ cô rời bỏ hắn?
Nhưng từ lâu cô đã không còn nữa rồi.
Bàn tay của Đường Diệc nắm lấy Lâm Thanh Nha buông lỏng dần, hắn cúi người xuống như trước đó, dừng trên hõm vai cô, chống cái trán lên vách tường lạnh lẽo.
Một tiếng cười khàn đầy tự giễu tràn ra từ mái tóc đen nhánh xoăn nhẹ của hắn: “Cô nói xem tôi còn phải bị cô giết bao nhiêu lần mới khôn ra được hả tiểu Bồ Tát?”
Ánh mắt Lâm Thanh Nha đình trệ.
Bàn tay buông thõng xuống của cô siết chặt.
Đường Diệc ngẩng đầu lên, rồi lại cúi xuống nhìn cô: “Cô thích hắn đến vậy à?”
Lâm Thanh Nha dừng lại.
Dường như Đường Diệc sợ nghe thấy đáp án nào đó từ miệng cô, hắn mím đôi môi mỏng, để cô đối mặt với đôi mắt ngập tràn ác ý của mình: “Vậy cô có biết Nhiễm Phong Hàm rác rưởi thế nào không?”
“Dục Diệc.”
Lâm Thanh Nha ngước mắt lên.
“Vì hắn mà cô đã giết tôi một lần, tôi mới nói hắn có một câu, cô đã đau lòng rồi?” Đường Diệc nắm tay thành quyền chống lên tường, cơn giận khiến khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng của hắn trông rất dữ tợn.
“Tôi không có…”
“Số phụ nữ đã lên giường với hắn ta nhiều không đếm xuể, trước giờ đời sống cá nhân của hắn ta thối nát biết bao, cô có biết chuyện này không? Hắn ta hiện tại diễn một vai lãng tử hồi đầu, chẳng qua là xem danh tiếng tiểu Quan Âm của cô như một đóa hoa lan cài trước ngực áo, để hắn ta ra ngoài thêm phần thể diện!”
Lâm Thanh Nha an tĩnh nghe xong, ngừng một hai giây, cô nói xong câu kia bị hắn đánh gãy nói: “Tôi không có vì anh ta.”
Đường Diệc cứng đờ, cười mỉa mai: “Thế cô đẩy tôi ra là vì không muốn ô uế danh tiếng trong sạch của tiểu Quan Âm?”
Lâm Thanh Nha khẽ nói: “Tôi chỉ muốn cứu anh.”
“…”
Đường Diệc cứng lại.
Dường như, hắn dễ dàng bị một câu nói của cô vạch trần tâm tư, cảm xúc cuộn trào trong đôi mắt đen như mực, cuối cùng vẫn bị hắn đè nén xuống.
Lâm Thanh Nha cũng không giải thích lời mình nói.
Nói xong, cô ngẩng mặt lên, đôi con ngươi màu trà tĩnh lặng trong veo của cô nhìn hắn: “Chuyện đính hôn do người lớn hai nhà quyết định, anh Nhiễm và tôi chỉ làm bình phong cho nhau, bỏ qua quá khứ, không nói chuyện tình cảm, đây là sự đồng thuận giữa bọn tôi.”
“…Cô không thích hắn?” Mắt tên điên thoáng bừng sáng.
“Bọn tôi mới gặp mặt được sáu lần.”
Đường Diệc cười bất hảo: “Cô lừa ai? Nhà hàng Pháp, nhà hàng tư nhân, studio, còn vừa rồi ở sân khấu rạp hát nữa ―― tôi đã nhìn thấy cả bốn lần.”
Lâm Thanh Nha nhìn hắn, im lặng không nói gì.
Bị đôi mắt trong veo như hồ nước mùa xuân nhìn, Đường Diệc nhanh chóng hiểu ý của tiểu Quan Âm ――
Ngoại trừ bốn lần hắn biết, tổng cộng bọn họ chỉ gặp riêng hai lần, nghĩ lại thì có lẽ là gặp vào dịp họp mặt gia đình.
Sự trầm mặc lên men trong giây lát.
Tên điên giống như đứa trẻ được cho kẹo, hàng mi cong và đen nhánh rũ xuống nhưng lại không che giấu được sự vui sướng trong đôi mắt đẹp đẽ cong cong như vầng trăng khuyết.
Đường Diệc cúi thấp đầu, vẫn giam cô trong vòng tay, chiếc mũi cao và thẳng của Đường Diệc gần như chạm vào chóp mũi cô.
Cảm giác khủng hoảng được xua tan, giọng hắn thoải mái hơn: “Nếu không thích vậy thì đừng qua lại với hắn ta nữa.”
Lâm Thanh Nha không thể lùi lại được, đành đưa cánh tay ra ngang mặt, ngăn cách mình với hắn, nhưng lại bị cánh tay trắng gầy của người nọ ngạo mạn đè xuống.
Hô hấp nặng nề của hắn kề gần thêm.
Mắt Lâm Thanh Nha hơi ửng hồng, không biết là tức giận hay là xấu hổ, không rõ ràng lắm, giống như ánh nắng chiếu xuống nền tuyết vào đông.
Cô rũ mắt: “Nhưng sẽ không hủy hôn, Dục Diệc.”
Tên điên cứng đờ.
Vài giây sau, hắn hừ một tiếng trầm thấp, cười lạnh lùng: “Cô chơi tôi?”
“…”
“Không nói chuyện tình cảm nhưng lại muốn kết hôn?” Đường Diệc nghiến răng cười, “Tiểu Quan Âm quả nhiên là từ bi tế thế, vô duyên vô cớ để hắn ta được lợi mà bao nhiêu người quỳ xuống cầu xin cũng không cầu xin được?”
“Người lớn quyết định.” Lâm Thanh Nha nói nhỏ, “Ông ngoại bà ngoại đã lớn tuổi, đây là điều vướng bận duy nhất của bọn họ về tôi, tôi không thể làm bọn họ thất vọng được.”
“Nếu bọn họ muốn cô kết hôn, tôi cũng có thể ――”
“Bà ngoại tôi rất thích anh ta.”
Một câu nhẹ hẫng chặn lại tất cả những lời muốn nói của Đường Diệc.
Hắn cứng đờ vài giây, cười rộ lên với chất giọng khàn khàn: “À, đúng rồi, thiếu chút nữa tôi quên mất.
Nhà họ Lâm các cô là Lê Viên thế gia, vốn cái tên muốn chết sớm kia cũng coi như xuất thân từ dòng dõi thư hương, thối nát từ tận xương cốt, chí ít bề ngoài cũng nhã nhặn lịch sự ―― so với thứ con riêng tạp chủng không từ thủ đoạn, không cha không mẹ thì tốt hơn một vạn lần chứ nhỉ?”
Ánh mắt Lâm Thanh Nha tràn ngập bi thương.
Cô ngẩng mặt lên, lần đầu tiên đôi mắt màu trà hiện rõ cảm xúc: “Dục Diệc!”
Đáy mắt Đường Diệc bừng bừng lửa, trắng trợn cười: “Sao vậy, tiểu Quan Âm đau lòng à? Chẳng lẽ năm đó không phải cô bán tôi cho Đường gia sao? Bán giá trên trời thế nào, bây giờ ‘món hàng’ như tôi có tư cách biết rồi đúng chứ?”
Giọng hờ hững gần như ngả ngớn, nhưng càng nói về sau, đuôi mắt xếch lên ửng hồng vì bị cảm xúc lấn át.
Đôi mắt đen láy và ướt át của hắn nhìn cô vừa tuyệt vọng lại cố chấp.
Lâm Thanh Nha nhớ lại đêm mưa dưới ánh đèn đường trong bảy năm trước.
Khi đó do màn trời mưa xối xả ngăn cách, cô cũng không nhìn thấy rõ vẻ mặt hắn, cô chỉ nhớ rõ tiếng hét nghẹn ngào xé rách màn mưa đêm khuya, không biết khi đó có phải ánh mắt hắn cũng tuyệt vọng như vậy không.
May mà không thấy rõ.
Nếu thấy rõ, cô làm sao có thể buông bỏ được, làm sao cô có thể xoay người bước đi cho được?
Lâm Thanh Nha rũ mi xuống, giống như bông hoa bị ướt mưa.
Cô nhỏ giọng nói: “Anh thấy đó, Dục Diệc, anh cũng không thể quên được.
Anh biết chúng ta đã không thể nào quay lại quá khứ thì đừng ám ảnh nó mãi, anh như vậy chỉ hành hạ bản thân hơn thôi.”
Đường Diệc nghiến răng, cười đến giọng run run: “Bảo tôi đừng ám ảnh, để mặc cô và Nhiễm Phong Hàm tình cảm thắm thiết, kết hôn với nhau?”
“Là ai cũng vậy,” Lâm Thanh Nha cụp mắt, kìm nén hơi thở run rẩy, “… Ngoại trừ anh.”
“!”
Ánh mắt Đường Diệc run lên.
Im lặng một lúc lâu hắn mới bừng tỉnh, lùi về sau hai bước, đột nhiên tên điên mỉm cười với ánh mắt âm trầm đáng sợ.
Đường Diệc vừa quay mặt đi cười, vừa đưa tay trái lên, thô bạo chà miết hai cái hình xăm đỏ như máu nằm ngang trước động mạch cổ.
Da hắn vốn đã trắng, lực chà miết khiến làn da đỏ ửng, giống như hình xăm đỏ như máu lan ra ngoài.
Ngày càng dữ tợn.
Lâm Thanh Nha nhìn vị trí vết sẹo, không biết nhớ ra điều gì, ánh mắt trống rỗng thoáng chốc bị khổ sở lấp đầy, nhưng nhanh chóng bị hàng mi đen nhánh của cô che lại.
“…Thiếu chút nữa tôi quên mất tiểu Quan Âm nhẫn tâm đến cỡ nào.”
Cái tay hạ xuống.
Giây phút Đường Diệc cụp mắt xuống hắn không cười nữa, hắn ấn gáy cô ở trước tường, trực tiếp ấn cô vào trong lòng mình.
Lúc này, lực hắn dùng không hề nhẹ nhàng, ánh mắt điên cuồng.
Hắn cúi đầu xuống, đôi môi mỏng vừa giống hôn lại vừa giống như lưỡi kiếm tàn sát bừa bãi, hơi thở nóng rực ở bên tai cô kề sát mái tóc dài của cô, nghiến răng nghiến lợi, vẻ thù địch khiến người ta sợ hãi.
“Là cô ép tôi, Lâm Thanh Nha.”
“…”
Đường Diệc buông ra cô, kéo rèm ra, nhanh chóng rời đi.
Bóng dáng như hung thần.
Lâm Thanh Nha ngơ ngác nhìn chằm chằm phòng thay quần áo trống rỗng.
Im lặng một lúc lâu, cô giống như lấy lại tinh thần, nhẹ nhàng nhắm nhắm mắt, thả lỏng bờ vai đơn bạc, dựa vào vách tường lạnh lẽo.
Một khoảng lặng dài.
Cách một vách tường, ở gian phòng đầu tiên phát ra tiếng động.
Lâm Thanh Nha chậm rãi mở mắt ra, xoay người, giọng dịu dàng và bình tĩnh trở lại bình thường: “Đừng trốn nữa, ra ngoài đi.”
“…”
Vài giây sau.
Bạch Tư Tư dè dặt nắm lấy rèm gian số hai, ló đầu ra khỏi gian phòng đầu tiên, nhỏ giọng nói: “Giác nhi, tôi không hề cố ý nghe, tôi đợi thấy lâu quá mà cô chưa quay lại, lo bên này xảy ra vấn đề nên mới sang đây…”
Lâm Thanh Nha khẽ cười: “Tôi không trách cô.”
“Ừm,” Bạch Tư Tư cẩn thận nhìn, “Cô không sao