Buổi biểu diễn Côn khúc thứ hai trong năm của đoàn kịch Phương cảnh đã quét sạch tiếng xấu của buổi đầu tiên, và có rất nhiều người chú ý đến tiểu Quan Âm đã biến mất bảy năm thế mà gia nhập vào một đoàn kịch nhỏ vô danh.
Ngoại trừ điều này ra, vở “Du viên kinh mộng” ở Lê viên cũng tạo dư luận rất tốt, giới diễn viên nghiệp dư miệng truyền miệng với nhau, lời khen như thủy triều.
Vô danh đã nhiều năm, hai ngày trước bởi vì sự cố trong buổi biểu diễn đầu năm mà bị trên mạng chĩa mũi dùi mắng không chuyên nghiệp, bây giờ cuối cùng đoàn Côn kịch Phương Cảnh cũng có thể trở mình nhờ danh tiếng lần này ――
Trong đoàn, từ trưởng đoàn đến các sư huynh sư đệ, không một ai không cảm thấy nở mặt nở mày và tự hào.
“Sư phụ Lâm!”
Ngoài phòng luyện tập ở tầng hai của tòa nhà nhỏ phía sân sau, Giản Thính Đào đứng ở ngoài cửa hét vào bên trong.
Bình thường đám nhóc con như An Sinh đều phải đi học, Lâm Thanh Nha không có việc gì làm nên luyện tập ở trong phòng luyện tập.
Nghe thấy tiếng gọi, cô vén mái tóc dài đứng dậy, giẫm lên sàn gỗ cũ xưa, đi ra ngoài cửa.
Trợ lý Bạch Tư Tư cũng đi theo: “Anh Giản, thấy anh vui như vậy, hẳn có tin tốt muốn báo cho bọn tôi đúng chứ?”
“Tất nhiên là tin tốt,” Giản Thính Đào không che giấu được sự vui mừng, “Sáng nay mở bán vé cho buổi diễn ngày hai mươi tư, giờ đã bán sạch rồi!”
Bạch Tư Tư: “Wow!”
Giản Thính Đào: “Lần này, may mà có sư phụ Lâm ngăn cơn sóng dữ, nếu không thì chỉ dựa vào chúng tôi e là không thể nào cứu được danh tiếng của buổi diễn đầu tiên.”
“Dĩ nhiên rồi,” Bạch Tư Tư đi theo tâng bốc, kiêu ngạo xoay đầu lại nhìn Lâm Thanh Nha, “Giác nhi nhà tôi xuất ngựa, ai giám tranh cùng?”
Lâm Thanh Nha nhìn cô ta: “Cẩn thận gió lớn.”
“Hả? Này thì có gì cẩn thận?”
“Vọt đến lưỡi cô đấy.”
Bạch Tư Tư nhe răng cười đáp lại: “Không sợ, tôi nói sự thật mà.”
“…”
Giản Thính Đào mỉm cười tiếp lời: “Cô Bạch không nói sai đâu.
Bỏ qua vụ phiếu, chỉ cần trước buổi biểu diễn thứ ba vào ngày hai mươi tư không xảy ra vấn đề gì thì tổng khán giả của ba buổi diễn của chúng ta sẽ đủ vượt qua con số ba trăm lẻ sáu.”
Bạch Tư Tư: “Vậy là hoàn thành thỏa thuận đánh cược với tập đoàn Thành Thang?”
“Đúng vậy.”
“Giác nhi, cô thắng lần thỏa thuận đánh cược này rồi! Có lẽ cô là người duy nhất bảo Đường Diệc đánh cược với cô sau khi Đường Diệc nổi tiếng!”
Bạch Tư Tư phấn khích đến mức thiếu chút nữa chạy một vòng quanh phòng luyện tập.
Giản Thính Đào: “Đủ hay không phải đợi xem lượng khán giả của buổi biểu diễn thứ ba này… Có điều cũng kỳ lạ, tại sao anh ta lại chọn số lẻ nhỉ?”
“Còn tại sao nữa,” Bạch Tư Tư nói mà chẳng suy nghĩ, “Sinh nhật của giác nhi nhà tôi là ngày sáu tháng ba.”
“…”
Bỗng nhiên phòng luyện tập chìm vào tĩnh lặng.
Lâm Thanh Nha ngước mặt lên, xoay đầu lại nhìn chằm chằm Bạch Tư Tư.
Bạch Tư Tư nói xong mới giật mình, nụ cười của cô ta cứng đờ, xấu hổ xoa tay: “Á, này, chuyện này…”
Giản Thính Đào vẫn còn đang ngạc nhiên: “Đường Diệc chọn thế vì là sinh nhật của sư phụ Lâm?”
“Không, không phải, không phải đâu,” Bạch Tư Tư cuống quýt xua tay, mất bò mới lo làm chuồng, “Chắc là trùng hợp thôi, tôi đoán mò ấy mà, nói lung tung thôi ha ha…”
“Ha ha, tôi nói nhảm đấy.”
Giản Thính Đào thấy Bạch Tư Tư ém chuyện đi, với vai vế của mình, anh ta cũng không dám truy hỏi Lâm Thanh Nha, đành phải đè nén nghi ngờ trong lòng xuống.
Bạch Tư Tư chột dạ, muốn nhanh chạy lấy người: “Anh Giản, anh tới tìm giác nhi nhà tôi chỉ vì chuyện đó thôi à?”
“À, còn nữa, trưởng đoàn nói năm mới xảy ra nhiều chuyện thế này, sư phụ Lâm vào đoàn cũng chưa kịp đón gió tẩy trần, khép lại lần này chúng ta phải làm tiệc lớn ăn mừng mới được, tối nay toàn thể đoàn Côn kịch chúng ta ăn liên hoan ở chuỗi nhà hàng Trung Quốc nổi tiếng nhất Bắc Thành.”
“Oa, là Đức Ký đúng không?”
“Đúng vậy, tôi đã đặt chỗ rồi, tôi sẽ gửi địa chỉ vào điện thoại của cô Bạch, tối này cô đưa sư phụ Lâm đến cùng nhé.”
“Được!”
Thấy hai người mỗi người một câu quyết định bữa tối của mình, Lâm Thanh Nha vốn định từ chối đành phải nuốt lời vào bụng trở lại, đợi Giản Thính Đào đi rồi, cô mới khẽ nói: “Con mèo ham ăn.”
Bạch Tư Tư vui vẻ ngẩng đầu lên: “Tuy Đức Ký quả thật là nhà hàng Trung Quốc tôi muốn nếm thử nhất sau khi tới Bắc Thành, nhưng chủ yếu vẫn là vì giác nhi cô.”
“Hửm?”
“Trước đây cô ở nước ngoài, không có người quen cũng không để lại đường phát triển, các mối quan hệ của cô thưa thì thưa nhưng giờ không được.”
“Tại sao?”
“Quốc nội là xã hội nhân tình, người Trung Quốc chúng ta lấy người làm gốc, hẳn giác nhi cô cũng biết mà ―― năng lực cá nhân có xuất chúng đi nữa cũng không thể xa rời các mối quan hệ đúng chứ?” Bạch Tư Tư kề đến gần, “Mặc dù từ khi cô vào đoàn tới nay, đối xử với ai cũng dịu dàng hòa nhã nhưng có không ít sư huynh sư đệ trong đoàn sợ cô.”
“…”
Lâm Thanh Nha thật sự không biết chuyện này, khóe mắt nhếch lên vì bất ngờ, khi cô xoay đầu lại, mái tóc đen nhánh như lụa xõa xuống lướt qua tai cô, khuôn mặt như vẽ ngơ ngác nhìn Bạch Tư Tư.
Người đẹp ngơ ngác, vừa đáng thương vừa vô tội.
Bạch Tư Tư bị nhìn đến không chịu nổi nữa, hắng giọng tránh ánh mắt của Lâm Thanh Nha: “Một mặt là vai vế của giác nhi cô quá cao, trong đoàn này, ngay cả Giản Thính Đào cũng được tính là học trò của cô?”
“Ừm.”
“Mặt khác, bình thường trông cô quá thanh cao, không khác gì cái danh ‘tiểu Quan Âm’ của cô, giống như không dính vào thất tình lục dục, một chút cũng không cho bọn họ có ý thân thiết, cảm giác đùa với cô một chút cũng là xỉ nhục Bồ Tát.”
“…”
Tiểu Quan Âm rũ mắt, mặt không biểu cảm, nghiêm túc suy nghĩ.
Bạch Tư Tư trêu đến mắt cong cong: “Cho nên, việc liên hoan rất thường thấy ở trong nước là vì để móc nối quan hệ, hiểu biết nhau hơn.
Nghĩ lại đi, nếu lần đầu tiên cô không lộ mặt, thế thì chẳng phải càng khiến bọn họ không dám đến gần hơn ư?”
“Ừm,” Lâm Thanh Nha khẽ gật đầu, “Cô nói đúng.”
Bạch Tư Tư mừng rỡ nói: “Hiếm khi giác nhi cũng bắt đầu coi trọng các mối quan hệ.”
“Quá xa lạ, sẽ bất tiện cho việc truyền dạy sau này.”
Bạch Tư Tư: “?”
Vài giây sau, Bạch Tư Tư hoàn hồn, không biết phải nói gì, đuổi theo bóng dáng mảnh mai đã quay lại trước gương trong phòng luyện tập.
“Giác nhi, cô đúng là nghiện diễn…”
Đức Ký là chuỗi nhà hàng Trung lớn nhất Bắc Thành, chi nhánh trải rộng khắp thành phố.
Chỗ Giản Thính Đào đặt trước là một chi nhánh ở gần đoàn kịch nhà mình nhất.
Nhà hàng bọn họ nhận tiệc liên hoan của các công ty quanh năm, còn có hẳn một tầng riêng dành cho liên hoan.
Bỏ chức vụ qua một bên, Lâm Thanh Nha có vai vế ở Lê Viên cao nhất trong đoàn, tất nhiên ngồi cùng bàn với đám người trưởng đoàn Hướng Hoa Tụng, phu nhân của trưởng đoàn Kiều Sanh Vân và Giản Thính Đào, các sư huynh sư đệ còn lại và các thành viên khác trong đoàn nhưng không phải diễn viên thì ngồi ở bàn khác.
Lúc đầu Hướng Hoa Tụng còn nói mấy lời khách sáo.
Sau khi qua ba vòng rượu, quên hết giáo điều quy củ, trong phòng bao sôi nổi hẳn lên.
Có không ít người rời khỏi bàn, tâm trạng của Hướng Hoa Tụng đang tốt, để bọn họ đi chơi.
Cho đến khi ở ngoài cửa phòng bao khép hờ vang lên tiếng động không nhỏ.
Giản Thính Đào lăng nghe một lúc, nhíu mày quay lại nói: “Sư phụ, hình như có sư đệ trong đoàn cãi nhau với người ta, con đi xem thử.”
Kiều Sinh Vân gật đầu: “Mau đi đi.”
“Vâng.”
Chốc sau, Giản Thính Đào lạnh mặt quay lại bàn trong phòng bao, phía sau là hai sư đệ trong đoàn ủ rũ cụp đuôi đi theo sau.
Hướng Hoa Tụng đặt ly trà xuống, hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Giản Thính Đào: “Các cậu tự nói với trưởng đoàn và sư phụ đi.”
Hai người kia ỉu xìu nhìn nhau, một người trong đó nói: “Lúc bọn con vừa đi toilet về, trên đường về có cãi nhau mấy câu với cách vách…”
“Hai câu?” Giản Thính Đào trầm mặt xuống,” nếu tôi không đi ra, các cậu sắp đấm vào mặt người ta rồi!”
“Đại sư huynh, không thể trách bọn đệ, huynh không biết bọn họ nói khó nghe đến cỡ nào đâu!”
“Đúng vậy, điệu bộ của bọn họ chẳng để chúng ta vào mắt, cằm hất đến tận trời…”
“Hai cậu thì tốt lành quá?”
Giản Thính Đào dạy dỗ vài câu, hai sư đệ kia đầu cúi xuống ngày càng thấp, giống như quả cà tím héo.
Hướng Hoa Tụng nghe vậy nhíu mày, đợi Giản Thính Đào dạy dỗ xong cho hai người kia đi, ông mới hỏi: “Phòng bên cạnh là người trong giới?”
“Vâng,” Giản Thính Đào u ám nói, “Tối nay vũ đoàn của Ngu Dao cũng liên hoan ở bên cạnh.”
“…”
Cách bàn tròn, Lâm Thanh Nha ngồi cạnh cửa sổ, tay cầm tách trà xoay nhẹ trong tay chậm rãi dừng lại, cô nhấc hàng mi đen nhánh lên nhìn về phía người nói chuyện.
Hướng Hoa Tụng hỏi: “Trùng hợp vậy?”
Giản Thính Đào nói: “Con cũng không biết nữa, biết là mỗi tháng nhà hàng này có đoàn kịch đến ăn liên hoan cố định, không ngờ lại gặp được người của đoàn Dao Thăng.
Đúng là oan gia ngõ hẹp.”
Hướng Hoa Tụng: “Ngu Dao ở đây, vị phó chủ tịch của tập đoàn Thành Thang cũng ở đấy à?”
Giản Thính Đào sửng sốt, không biết tại sao anh ta theo phản xạ liếc nhìn sang Lâm Thanh Nha: “Chuyện này hình như không có.”
“Vậy là tốt rồi, mặc kệ bọn họ đi.”
“Ôi.”
Hướng Hoa Tụng thì nghĩ một điều nhịn, chín điều lành.
Nhưng mà có người lại không nghĩ như thế.
Phòng bao bên này vừa mới im lặng thì nghe thấy hai tiếng đập cửa “Ầm ầm” không hề khách sáo ――
Nghe tiếng đập là biết người tới không có ý tốt.
Hướng Hoa Tụng ra hiệu bằng mắt với Giản Thính Đào,