Nhà hàng Pháp Lancegonfair nằm ở tầng hai mươi tám của một khách sạn năm sao nổi tiếng.
Nhà hàng hướng ra sông, tầm nhìn rộng, đặc biệt là ngắm cảnh sông về đêm vô cùng đẹp.
Ngoại trừ đắt thì không có khuyết điểm gì.
Lúc này Bạch Tư Tư đang ngồi trên sofa mềm mại trong sảnh dưới lầu, cô ta vừa bùi ngùi vịn tay vịn ghế vừa quay đầu lại nói: “Giác nhi, lên lầu thôi, đêm nay tôi không đi đâu hết, ngủ ở đây, à không, ngủ ở đây chờ cô.”
Lâm Thanh Nha: “Không ăn tối luôn ư?”
Bạch Tư Tư: “Đêm nay tôi giảm béo!”
Lâm Thanh Nha bất lực ra hiệu với người bên cạnh: “Đến quán trà phía Nam sảnh đợi tôi.”
“Ôi chao, chắc chắn trà bánh bên kia rất đắt.”
Bạch Tư Tư phồng má lên, vừa nói vừa lướt mắt nhìn qua.
Làm gì Lâm Thanh Nha không biết ý đồ của Bạch Tư Tư, đôi con ngươi trong veo của cô chứa ý cười, không nói gì, nhìn Bạch Tư Tư.
Bạch Tư Tư không khỏi cười toe toét: “Tôi không khách sáo nữa nhé?”
“Hóa ra cô vẫn còn khách sáo với tôi.”
Bạch Tư Tư là kiểu người cắn người miệng mềm* điển hình, chân chó hết sức hèn mọn: “Cảm ơn giác nhi, giác nhi đi thong thả, chúc tối nay dùng cơm vui vẻ!”
*Nhận được lợi ích từ người khác thì ăn nói cũng mềm mỏng hơn.
“…”
Nhìn Bạch Tư Tư vui vẻ đến quán trà ở sảnh, Lâm Thanh Nha bất đắc dĩ thu hồi tầm mắt, đi đến thang máy.
Thang máy đi thẳng lên tầng hai mươi tám.
Nhà hàng không có nhiều khách lắm.
Sau khi nhân viên phục vụ tiến lên hỏi thăm thì dẫn Lâm Thanh Nha đi đến bàn sát bên cửa sổ, chủ động ra hiệu chỗ của cô.
Nhìn theo đôi găng tay trắng của nhân viên phục vụ, Lâm Thanh Nha nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi ngồi sau bàn đặt trước.
Người nọ mặc vest cắt may, tỉ mỉ thắt cà vạt và mang khăn tay vuông bỏ túi, ngồi một mình nhìn thẳng vào người bên cạnh, khóe môi cong lên một đường cong khiến người ta cảm thấy ôn hòa dễ gần, đúng mực.
Đúng là anh Nhiễm nhã nhặn lịch sự, con trai độc nhất của nhà họ Nhiễm, Nhiễm Phong Hàm.
Người xứng đôi nhất với cô trong miệng ông bà ngoại của Lâm Thanh Nha.
Trong vài giây thất thần, đột nhiên Lâm Thanh Nha cảm thấy có một ánh mắt mãnh liệt đầy dục vọng bao trùm lấy mình, hình như là từ phía sau cô…
“Cô Lâm?”
“…” Lâm Thanh Nha áp suy nghĩ xuống, xoay người, nhìn Nhiễm Phong Hàm gật đầu với mình, “Anh Nhiễm, buổi tối tốt lành.”
“Có thể gặp được cô Lâm đây, tôi nghĩ quả thật đêm nay không thể tốt hơn.”
Ánh mắt của Nhiễm Phong Hàm không giấu được sự ngạc nhiên vì vẻ đẹp của cô.
Sau khi nói đùa, anh ta nhã nhặn ga lăng kéo ghế cho Lâm Thanh Nha
Áo khoác dài cởi ra được phục vụ mang đi treo trong tủ quần áo.
Bên trong Lâm Thanh Nha mặc một chiếc áo sơ mi trắng ren tay bèo và một chiếc quần dài cùng màu.
Một phần mắt cá chân gầy gò trắng nõn lộ ra trên đôi giày gót thấp màu trắng, vô cùng thu hút.
Màu trắng kén người mặc nhất nhưng mặc trên người Lâm Thanh Nha, bị làn da trắng hơn tuyết của cô lấn át, tôn lên dáng người duyên dáng mảnh mai một tay có thể ôm hết.
Khách khứa đi ngang qua không khỏi dừng lại vài giây nhìn bên này.
Trước đây Lâm Thanh Nha và Nhiễm Phong Hàm từng gặp nhau, có điều khi đó có cả trưởng bối của hai bên, gặp riêng thế này là lần đầu tiên.
Nhiễm Phong Hàm nói chuyện hòa nhã nhã nhặn như trong ấn tượng của Lâm Thanh Nha, sau vài câu khách sáo ấm áp qua lại, anh ta hỏi: “Tôi nghe bà ngoại nói, cô mới về nước không bao lâu?”
“Vâng, mấy ngày trước.”
“Quả nhiên.
Đáng lẽ nên chọn lúc thích hợp hơn hẹn cô, nhưng sau khi nghỉ đông công ty bận rộn, cho nên mới quyết định chọn tối nay.
Không biết có làm lỡ lịch trình riêng của cô không?”
Lâm Thanh Nha không đáp, ảm đạm cười: “Không đâu.”
Dường như Nhiễm Phong Hàm đã dự đoán được phản ứng của Lâm Thanh Nha, cũng cười nói: “Biết cô là ‘tiểu Quan Âm’ khoan dung độ lượng, nhưng tôi không thể trái lương tâm qua loa được —— tôi có chuẩn bị một món quà nhỏ cho cô như một lời xin lỗi, hy vọng cô thích.”
“Ồ?”
Lâm Thanh Nha bị bất ngờ, ngước mắt lên.
Nhiễm Phong Hàm ra hiệu cho nhân viên phục vụ bên cạnh mang một chiếc hộp dài ra.
Mặt hộp màu hồng nhạt, nửa được phủ mờ sờ cộm tay, ở một góc nhỏ có logo màu vàng, đây là một thương hiệu sản phẩm điện tử nổi tiếng trong nước.
Có điều khác với những chiếc hộp trên thị trường, rõ ràng chiếc hộp này thuộc loại cao cấp được làm riêng, thân hộp in nổi hình ảnh khuê môn đán mặc trang phục diễn hí hát Côn khúc.
Mở nắp hộp dài ra, bên trong là chiếc di động màu hồng nhạt nằm ở giữa được bọc trong mấy lớp lụa trắng mềm mại.
Ánh mắt Lâm Thanh Nha quét qua, không hề gợn sóng, giọng vẫn ôn hòa như ban đầu: “Quà thì không cần đâu, tôi không quen dùng di động.”
“Chuyện này tôi biết,” Nhiễm Phong Hàm nói, “Tôi có nghe bà ngoại nói, nói lúc cô hơn mười tuổi vì để nhập vai diễn tiểu ni cô trong vở ‘Nhớ trần tục’ mà vào trong am tu hành hơn một năm, sau này hình thành thói quen ăn chay, ngay cả di động cũng không dùng.”
Lâm Thanh Nha rũ mắt.
Nhiễm Phong Hàm: “Có điều không thể so Bắc Thành với nước ngoài, có nhiều mối quan hệ hơn, không có di động quả thật rất bất tiện.
Hơn nữa thật ra món quà này là do ông nội của tôi mời người thiết kế riêng, tôi chỉ là mượn hoa hiến Phật mà thôi.”
“——”
Lâm Thanh Nha ngừng suy nghĩ từ chối, cô nhìn Nhiễm Phong Hàm.
Nhiễm Phong Hàm mỉm cười lấy di động của mình ra, chiếc điện thoại màu xanh, gần như là cùng kiểu dáng: “Ông nội nói hai nhà chúng ta hứa hôn đã lâu nhưng chưa từng chuẩn bị quà gặp mặt cho cô, bây giờ coi như là bù đắp.”
Trưởng bối tặng không dám từ chối, đó là đạo lý từ xưa đến nay.
Lâm Thanh Nha đành phải nhận hộp quà: “Cảm ơn tấm lòng của ông nội.”
“Cô khách sao như vậy ông ấy sẽ buồn lắm.” Nhiễm Phong Hàm nói đùa.
Lâm Thanh Nha cười nhạt: “Tôi sẽ cố gắng sửa.”
“…”
Nhiễm Phong Hàm ấm áp vui tính, trò chuyện với anh ấy không bao giờ phải lo lắng là sẽ chán ngắt hay ngại ngùng.
Hai người không thể trò chuyện vui vẻ với nhau nhưng ít ra bầu không khí khá hòa hợp.
Lúc nhận điện thoại, Nhiễm Phong Hàm xin lỗi rồi rời khỏi bàn.
Lâm Thanh Nha ngồi một mình bên cửa sổ, mái tóc dài buông xõa như thác nước, mặt mộc thanh lịch như tranh, bóng cô phản chiếu trên cửa sổ sát đất đặc biệt bắt mắt.
Có không ít ánh mắt nhìn sang đây khiến cô không phát hiện ra cảm giác kỳ lạ trước đó.
Cho đến khi một nhân viên phục vụ mặc áo đuôi tôm bê khay màu bạc dừng lại bên cạnh bàn của cô, cúi người nói: “Thưa cô, đây là của một vị khách đưa cho cô.”
“…?”
Lâm Thanh Nha ngoái đầu nhìn lại, trên khay là một chiếc khăn tay gấp vuông màu trắng.
Có vẻ như chiếc khăn được gấp bằng tay, các góc so le nhau thể hiện sự lười nhác của chủ nhân, ở mặt trên thêu một đóa lan.
Ánh mắt của Lâm Thanh Nha dừng lại trên thân hoa.
Một vài giây sau, cô đưa tay cầm lấy.
Nhẹ nhàng cầm lên, mở khăn tay ra.
Ở giữa chiếc khăn tay màu trắng vẽ mặt dây chuyền hình Quan Âm thường thấy bằng bút bi, sinh động như thật ——
Nhưng mà là mực đỏ.
Màu đỏ chói như máu.
Ngón tay Lâm Thanh Nha cứng đờ.
Nhân viên phục vụ ở bên cạnh vẫn chưa rời đi, hoảng sợ lùi về sau một bước, thiếu chút nữa hét lên.
Đợi phản ứng lại, nhân viên phục vụ thay đổi sắc mặt: “Xin lỗi cô, tôi tưởng vị khách kia tặng quà cho cô, không ngờ là… Cô có cần tôi báo cảnh sát không?”
Giọng nói ngừng lại.
Người phục vụ ngạc nhiên nhận ra dường như cô gái trang nhã ôn hòa đang ngồi đó không hề bị hoảng sợ, thậm chí còn không có chút gì là bất ngờ.
Chỉ có lúc ban đầu thoáng ngẩn ra, sau đó người phục vụ đưa khăn tay lên mũi ngửi.
Cảm xúc nơi đáy mắt của Lâm Thanh Nha thả lỏng, cô lấy khăn lại: “Chỉ là rượu vang đỏ thôi không cần phải làm ầm lên.”
Người phục vụ chần chừ: “Thế thì có cần