6 giờ tối, Lâm Thanh Nha đến chỗ buổi tiệc rượu nhỏ tổ chương trình sắp xếp.
Địa điểm được cung cấp bởi một câu lạc bộ cao cấp của địa phương, nơi được chọn là sân vườn một biệt thự nằm giữa công viên sinh thái ở ngoại ô thành phố.
Tiệc rượu này xem như là bán tư nhân, ra vào được kiểm soát nghiêm ngặt, nhân viên an ninh cao to mặc vest canh gác ở cổng ra vào sân, kiểm tra an ninh, thuận tiện xác nhận thân phận khách.
Lâm Thanh Nha và Đường Diệc xuống xe.
Trên đường tới, Lâm Thanh Nha được xe ô tô đưa về khách sạn thay váy thích hợp đi tiệc rượu hơn, Đường Diệc thì không thay đổi gì, vẫn mặc đồ thể thao màu đen đội mũ và đeo khẩu trang —— so với các khách khác ở tiệc rượu, thoạt nhìn hình tượng này cực kỳ khác người.
Cho nên bên này vừa xuống xe, có người trong đội nhân viên an ninh chú ý tới hắn.
Người phụ trách đội an ninh nhanh chóng nhận được thắc mắc, đi đến cổng sân xem xét tình hình.
“Hóa ra là sư phụ Lâm?” Người phụ trách nhìn thấy Lâm Thanh Nha, lập tức nở nụ cười tươi.
Sau khi hỏi vài câu về việc ghi hình có thuận lợi không, ánh mắt người nọ nhìn sang bên cạnh, “Sư phụ Lâm, người đi cùng cô là người trong đoàn của cô à?”
Ánh mắt Lâm Thanh Nha chuyển động, quay đầu lại.
Trước khi đến Đường Diệc đảm bảo mình có thể đi qua được, lại còn đòi theo mãi, Lâm Thanh Nha không lay chuyển được hắn, đành phải đồng ý cho hắn đến cùng.
Khi ánh mắt của người phụ trách nhìn sang, Đường Diệc lười biếng ngước mắt lên, cách một lớp khẩu trang đen, đôi môi mỏng khẽ nhúc nhích: “Vệ sĩ.”
“Vệ ——” người phụ trách giống như bị nghẹn họng, “Vệ sĩ?”
“Đúng vậy.”
“Vệ sĩ của ai?”
Đường Diệc cho đối phương một cái ánh mắt “bị ngốc hả”, rồi hơi nghiêng người nhìn sang Lâm Thanh Nha, “Anh nói xem.”
“…”
Lâm Thanh Nha ở bên cạnh không biết phải làm sao, cô cụp mắt xuống.
Cô thật sự không biết nói dối, dù là chuyện nhỏ không ảnh hưởng đến ai nhưng cứ khăng khăng gặp phải cái người khiến người ta chẳng đỡ lo được như Đường Diệc.
Lâm Thanh Nha đang chần chừ xem phải đáp lại câu hỏi của người phụ trách như thế nào thì thấy sau một chốc sửng sốt, đối phương giống như hiểu ra: “À, tôi nhớ rồi, trước đây trợ lý của cô còn đặc biệt tới tìm tổ an ninh của chúng tôi, nói là luôn cảm giác có người theo dõi trong lúc ghi hình, bảo chúng tôi chú ý hơn—— chính vì vậy cô mới thuê vệ sĩ đúng không?”
Lâm Thanh Nha ngẩn ra.
Có điều bậc thang đã bày ra sẵn rồi, tất nhiên cô muốn đi xuống, đành phải gật đầu ngầm thừa nhận.
“Thật ra công tác an ninh ở tiệc rượu chúng tôi không tồi, cô đừng lo lắng quá,” người phụ trách cười nói, “Tuy nhiên nếu cô đã có sắp xếp, thế thì cũng không sao, phối hợp với bọn tôi đăng ký chút là được.”
Nói xong, người phụ trách nhìn sang bên cạnh vẫy vẫy tay, bảo đối phương lấy sổ đăng ký ra, đưa cho Đường Diệc: “Anh này, anh có tiện tháo khẩu trang ra một chút không?”
“Không tiện.”
Đường Diệc chẳng buồn nâng mí mắt, nhận lấy sổ đăng ký viết soạt soạt.
Người phụ trách của tổ an ninh cứng họng, ngượng ngừng cười nói: “Anh đừng hiểu lầm, chúng tôi là…”
“Tôi không hiểu lầm,” Đường Diệc ghi xong, “Làm vệ sĩ còn phải xem mặt mới có thể làm?”
“Cũng, cũng không phải vậy.”
“Thế còn có chuyện gì không?”
“Không có, mời hai người ——” ánh mắt đảo qua sổ đăng ký trong tay, cuộc trò chuyện của người phụ trách lại rơi vào bế tắc, “À, anh này, xưng hô thế nào đây?”
“…”
Lâm Thanh Nha ngạc nhiên nhìn về phía người phụ trách.
“Không phải viết rồi sao,” Đường Diệc giơ tay chỉ vào cột tên họ trên sổ đăng ký, gằn từng chữ một, “Tiểu Diệc.”
“…?”
Người phụ trách chật vật duy trì nụ cười: “Tên này của anh có chút không thích hợp, nhỉ?”
Đường Diệc: “Biệt danh.”
Người phụ trách: “?”
Cuối cùng sự kiên nhẫn của Đường Diệc cũng bị mài mòn hết, cặp mắt lười biếng vẫn luôn cụp xuống dưới vành mũ lưỡi trai nhấc lên, đôi con ngươi đen láy lạnh như băng liếc nhìn đối phương.
“Anh xong chưa?”
Một câu nhẹ nhàng nhưng lại đè nặng một sức mạnh điên cuồng như là giây tiếp theo có thể nắm cổ áo đối phương ấn vào vách tường.
Lâm Thanh Nha quay mặt lại, đôi mắt trong veo nhìn Đường Diệc tỏ vẻ không đồng tình.
Lúc này Đường Diệc mới thu ánh mắt lại, lùi về sau một bước, ngoan ngoãn khoanh tay đứng phía sau Lâm Thanh Nha, trở lại dáng vẻ lười nhác mấy giây trước.
Lâm Thanh Nha quay sang xin lỗi người phụ trách: “Thật sự xin lỗi, tính tình anh ấy không tốt lắm.
Anh không yên tâm tôi sẽ ký tên đảm bảo cho anh ấy.”
“Không cần đâu, là sư phụ Lâm đương nhiên tôi yên tâm rồi, chỉ là anh vệ sĩ này…”
Đường Diệc đứng ở phía sau Lâm Thanh Nha, không cảm xúc ngước mắt lên.
Người phụ trách cứng đờ, thu lại ánh mắt, ngượng ngùng cười nói: “Quả thật, rất có cá tính.”
Lâm Thanh Nha: “Làm phiền anh rồi.”
“Không sao, đây là trách nhiệm của tôi mà, cũng mong sư phụ Lâm thông cảm.
Bên này, mời hai người.”
“Cám ơn.”
Lúc này hai người mới thuận lợi vào trong biệt thự tổ chức tiệc rượu.
Đợi người phụ trách rời đi sau khi dẫn bọn họ đến một đoạn đường rải sỏi trong vườn, Đường Diệc giơ tay kéo khẩu trang xuống, khuôn mặt kìm nén sự hung dữ.
Lâm Thanh Nha nhỏ giọng hỏi: “Anh sao thế?”
“Hửm?” Đường Diệc giương mắt lên.
Lâm Thanh Nha: “Em cảm thấy vừa rồi ở cổng, đột nhiên cảm xúc của anh không tốt lắm.”
Đường Diệc trầm mặc một vài giây, sau vẫn hỏi: “Trợ lý anh ta nhắc tới là Bạch Tư Tư?”
“Hẳn vậy.”
“Chuyện theo dõi anh ta nói là sao?”
“À, chuyện đó…”
Lâm Thanh Nha vừa nói vừa bước về phía trước, nhưng mới bước được một bước đã bị người phía sau nắm chặt cổ tay kéo trở lại: “Không được trốn tránh vấn đề.”
“Thật sự không có gì cả,” Lâm Thanh Nha bất đắc dĩ nói, “Về phương diện này Tư Tư khá là mẫn cảm, có liên quan đến chuyện cô ấy từng trải qua khi còn bé nên thỉnh thoảng hay nghi thần nghi quỷ.”
“Đến bây giờ vẫn vậy?”
“Lần trước bọn em đến Đại học Bắc Thành, bị xe của bà Trâu bám theo, từ đó trở đi Tư Tư càng mẫn cảm với chuyện này hơn.”
Ánh mắt Đường Diệc khẽ dao động.
Lâm Thanh Nha bổ sung đúng lúc: “Lúc đầu năm anh luôn cho người đi theo em, có lẽ đây là nguyên nhân Tư Tư phản ứng dữ dội hơn.”
Đường Diệc: “…”
Thấy vẻ mặt bị cô đoán trúng tim đen của Đường Diệc, Lâm Thanh Nha khẽ cười, cô vùng khỏi tay nắm, sau đó trở tay nắm lấy tay Đường Diệc: “Yên tâm đi, anh vệ sĩ.”
Đường Diệc vẫn không từ bỏ ý định: “Thật sự không cần anh sắp xếp người đi theo lại?”
“Như vậy ‘bệnh’ của Tư Tư sẽ càng nghiêm trọng.
Mấy ngày gần đây thần kinh cô ấy có chút suy nhược, còn bị ốm nặng một trận, sáng nay em mới nhờ người đưa cô ấy trở về nghỉ ngơi,” Lâm Thanh Nha nắm tay Đường Diệc đi dọc theo con đường rải sỏi, “Cho nên anh đừng giày vò cô ấy nữa, được không?”
Đường Diệc: “Em chắc chắn em không trêu chọc đến fans cuồng?”
Lâm Thanh Nha suy tư, lắc đầu.
Đường Diệc: “Nhưng anh cảm thấy có đấy.”
“Hả?” Lâm Thanh Nha mờ mịt hỏi, “Ví dụ như?”
Đường Diệc cười khẩy: “Ví dụ như tên mặt trắng trong đoàn Kinh kịch.”
Lâm Thanh Nha nghẹn lời.
Đường Diệc: “Chặng nào cậu ta cũng theo trước theo sau, ai biết cậu ta có tâm tư quỷ quái gì với em không.”
Lâm Thanh Nha mỉm cười, cười xong nghiêm mặt nói: “Phương Trí Chi là một tiểu sinh Kinh kịch rất tốt, anh ta vô cùng say mê nghệ thuật hí khúc, anh đừng suy đoán thế về anh ta.”
“Hừ.” Đường Diệc ngâm giấm chua hừ một tiếng.
Mắt Lâm Thanh Nha cong cong: “Anh không tin?”
Đường Diệc: “Cho dù cậu ta không thì vẫn có người khác.”
“Hửm? Còn ai nữa?”
“Anh.”
“…?”
Đúng lúc đi qua chỗ rẽ hành lang gấp khúc, Lâm Thanh Nha tình cờ bắt gặp ánh mắt của Đường Diệc.
Đen như mực, chỉ chứa mỗi hình bóng cô.
Chuông cảnh báo trong lòng Lâm Thanh Nha reo inh ỏi.
Cô còn chưa kịp phản ứng lại hay là lùi về sau trốn, trên cổ tay bị siết chặt, Lâm Thanh Nha bị người nọ nắm tay dồn sát cột hành lang sơn màu nâu bên cạnh, không thể tránh được bóng đen phủ xuống.
Cho đến khi tiểu Bồ Tát đang ngây người bị hôn đến nức nở muốn đẩy hắn ra, Đường Diệc dễ dàng giữ lấy cổ tay mảnh khảnh của cô trên cột hành lang, rồi lại cố tình áp đến bên cổ cô.
Hắn “tra tấn” cô cũng như tra tấn chính mình, tàn sát bừa bãi đôi môi mềm mại của cô, hắn nuốt hơi thở của cô vào, vừa tham lam lại chưa thỏa mãn, theo môi đỏ của cô hôn đến cằm, rồi lại hôn lên bàn tay nhỏ bé của tiểu Bồ Tát bị hắn giữ chặt ở gần đó.
Cô bị hắn hôn đến mắt ướt nhòe, hoang mang giống như tách trà xuân đầy tràn, nhìn hắn thì thào nói: “Đường Diệc, đừng…”
Nhưng tiểu Bồ Tát không biết, lúc này mỗi một ánh mắt giọng nói của cô đều có thể bức cho kẻ điên càng điên hơn.
Yêu cầu của cô chỉ mang đến tác dụng trái ngược lớn nhất.
Gần trong gang tấc, cô bị hắn hôn đến nắm chặt nắm tay vì cảm thấy xấu hổ, các ngón tay trắng nõn siết đến trắng bệch, những suy nghĩ đen tối bắt đầu quanh quẩn bên tai hắn, giống như vực sâu thì thầm.
Mắt đối mắt với tiểu Bồ Tát, hắn như muốn rơi vào vực sâu không đáy.
Đường Diệc hung hăng nhắm mắt lại.
Cuối cùng hắn cắn ngón tay của tiểu Bồ Tát thật mạnh để trả thù mới lấp đầy con thú đói trong lòng, không cam lòng kết thúc.
“Bây giờ em biết…” Hắn dựa vào cô, cười rộ lên, nói với chất giọng khàn khàn, “Fans cuồng của em đáng sợ thế nào chưa?”
“…”
Lâm Thanh Nha đang tủi thân nhìn dấu răng trên ngón út, nghe vậy bực dọc nhìn hắn.
Đường Diệc cũng thoáng nhìn qua, cười với giọng khàn khàn, “Xin lỗi tiểu Bồ Tát, không kìm được,” hắn cúi người gần như thành kính, nhẹ nhàng hôn một cái lên chỗ bị căn trên tay cô, “Chắc chắn là do anh quá khao khát em, tiểu Bồ Tát.”
“…”
Địa điểm tổ chức tiệc rượu kiểu tự phục vụ đã được sắp xếp, người đại diện các đội đều đã tới thế mà khách quý của tổ chương trình còn chậm chạp chưa xuất hiện.
Các nhân viên phục vụ đi qua đi lại giữa các bàn tròn, hai ba tốp khách đứng rải rác ở giữa đây.
Lâm Thanh Nha vừa mới xuất hiện không bao lâu đã bị Phương Trí Chi kéo đến chỗ mấy nhóm trưởng của các đội dự thi.
“Không hổ là sư phụ Lâm, lên sân khấu còn phải diễn cuối mới được?” Ngu Dao vừa nhìn thấy Lâm Thanh Nha, lập tức ngừng nói chuyện với người bên cạnh, nói chuyện sang đây với thái độ miệng nam mô bụng một bồ dao găm.
Không tính trailer, còn có ba chặng ghi hình chính thức, hiện giờ trong các nhóm dự thi và tổ chương trình, gần như không ai không biết Ngu Dao và Lâm Thanh Nha bất hòa.
Cho nên nghe thấy Ngu Dao nói vậy, bọn họ cũng không trách.
Lâm Thanh Nha không muốn so đo với Ngu Dao.
Phương Trí Chi quay sang mở lời trước: “Sư phụ Lâm, tôi thấy ban nãy cô đi vào với một người khác nữa, có ai đó trong đội cô cũng tới tiệc rượu à?”
“Vâng,” Lâm Thanh Nha ngập ngừng đáp, vẫn thay Đường Diệc sửa thân phận lại, “Là trợ lý của tôi, khi nào kết thúc tiệc rượu anh ấy phải đưa tôi về.”
“Vậy à.”
“Ôi trời, sao người tổ chương trình mời đến vẫn chưa tới? Tôi đặc biệt hủy buổi xã giao tối chạy tới đây, không bị cho leo