Một tiếng hét “Chị” này khiến cho các trưởng nhóm trong vòng tròn đều mê man ngoại trừ Lâm Thanh Nha.
Cậu thiếu niên tóc vàng mắt xanh hoàn toàn không cho bọn họ bất kỳ cơ hội phản ứng nào, cậu ta ném Thang Thiên Khánh và các phóng viên được sắp xếp đi cùng lại, đôi chân dài bước vài bước đã vượt qua khoảng cách chừng mười mét đủ để kiêu ngạo với các vũ công cùng thế hệ.
Trong thời gian một cái chớp mắt, cậu trai tóc vàng sắp sửa bổ nhào đến trước mặt đám người Lâm Thanh Nha.
“Ludwig.”
Cuối cùng Lâm Thanh Nha cũng bình tĩnh lại, trong lúc cậu thiếu niên tóc vàng nhào đến, cô nhẹ nhàng chậm rãi lùi về sau một bước.
Đôi mắt màu trà mang theo ý từ chối.
Đôi mắt của cậu thiếu niên tóc vàng chứa đựng sự buồn bã, chợt bước chân dừng lại cách trước người cô nửa mét, theo quán tính nghiêng người về phía trước khiến cậu ta chao đảo sắp ngã, thoạt nhìn giống như sắp bổ nhào về phía trước.
Thế nhưng với khả năng giữ thăng bằng xuất sắc của một vũ công hàng đầu, cậu ta vẫn ổn định được trọng tâm.
Cánh tay giang ra hạ xuống, giọng điệu hết sức thất vọng: “Em không thể ôm chị sao, kề mặt hôn là cách quốc gia bọn em biểu đạt nỗi nhớ.”
Tuy ngữ điệu cách phát âm của cậu thiếu niên tóc vàng rất kỳ dị nhưng cách dùng từ đặt câu khá lưu loát, hiển nhiên đã học không ít.
Lâm Thanh Nha không hề dao động trước đôi mắt màu xanh đáng thương của cậu thiếu niên, giọng cô vẫn nhẹ nhàng như cũ, mang theo chút ý cười: “Nhưng đây là nước của bọn chị, phải nhập gia tùy tục.”
“Ừm, chị đã dạy em rồi, cái này, em biết.”
Trong sự im lặng mà những người khác vẫn chưa hoàn hồn, giám đốc Thang Thiên Khánh đang hoảng hốt cuối cùng cũng phản ứng lại.
Để xoa dịu mấy phóng viên mà ông ta dẫn theo ở phía sau để quảng bá cho “Giao lưu văn hóa hữu nghị Quốc tế”, Thang Thiên Khánh kìm nén sự ngạc nhiên, tiến lên hỏi: “Cô Lâm và cậu Howard quen nhau à?”
Lâm Thanh Nha quay đầu lại, sau khi gật đầu chào hỏi với Thang Thiên Khánh, cô giải thích nói: “Mấy năm trước chúng tôi quen biết nhau ở một buổi triển lãm nghệ thuật kiểu hành lang dài ở nước ngoài.”
Ludwig hào hứng nói: “Là chị đã cứu tôi! Cuộc gặp gỡ bất ngờ vô cùng đẹp đẽ!”
Lâm Thanh Nha không tán đồng, cô muốn nói điều gì đó, nhưng vẫn kìm lại.
Thang Thiên Khánh cứng đờ mặt nói: “Thì ra là thế.”
Ludwig: “Chuyện này ở Trung Quốc các ông, gọi là, duyên phận, đúng không ông Thang?”
“Ha ha, đúng, đúng vậy.” Thang Thiên Khánh cảm thấy đau đầu, cười theo.
Nếu Lâm Thanh Nha chỉ là một trưởng nhóm bình thường trong chương trình, thế thì chắc chắn Thang Thiên Khánh sẽ rất vui vì cô có quen biết với vũ công chính của vũ đoàn hàng đầu quốc tế, việc đó mang đến nhiều lợi ích tiềm năng cho chương trình.
Nhưng thật không may, Thang Thiên Khánh lại biết rõ quen hệ sâu sắc của Lâm Thanh Nha với thái tử của tập đoàn Thành Thang, nếu như đối phương biết mình “dẫn sói vào nhà”…
Thang Thiên Khánh đột nhiên run rẩy.
Ông ngỡ ngàng quay đầu lại phía sau, các khách khứa đều đang nhìn sang bên này, các nhân viên phục vụ và nhân viên công tác do câu lạc bộ sắp xếp cũng bận rộn chạy tới chạy lui ở giữa —— khiến ông không thể nhận ra cảm giác lưng châm chích vừa rồi là chân thật hay là do tâm lý ông ảnh hưởng.
“Cho nên đội mà Night xem trọng là đoàn Côn kịch của sư phụ Lâm?” Trưởng nhóm vũ đoàn Dân tộc lấy lại tinh thần, không nóng không lạnh cắm một câu, liếc mắt nhìn về phía Ngu Dao.
“Hả? Sao?” Ludwig mờ mịt xoay đầu lại.
“Trước khi cậu Howard đến, có người nói cậu đã xem chương trình của chúng tôi, đội cậu thích chắc chắn là vũ đoàn hiện đại vũ đoàn Dao Thăng.”
“Đoàn Dao Thăng, tôi biết,” Ludwig gật gật đầu, “Bọn họ khá tốt.”
“…”
Này chỉ nói cho có lệ.
Vốn Ngu Dao đã bị ngộp trong những ánh mắt trào phúng cả trong tối lẫn ngoài sáng, lúc này không thể kìm được biểu cảm mặt.
Cô ta mỉm cười, tiến lên bắt tay với Ludwig: “Cậu Howard, tôi ngưỡng mộ cậu đã lâu.
Chỉ là không nghĩ, hóa ra cậu có quen biết cô Lâm.”
Ngu Dao dời ánh mắt đi, nhìn Lâm Thanh Nha ngoài cười nhưng trong không cười: “Không nói đến phương diện khác, thế nhưng cô Lâm thật sự rất giỏi trong việc xử lý các mối quan hệ giữa người với người.”
“Ngu Dao, cô nói vậy là có ý gì!” Phương Trí Chi nghe vậy lập tức nổi giận, không nhịn nổi nữa tiến lên một bước giận dữ hỏi.
“Tôi không có ý gì khác,” Ngu Dao nhún vai, “Chẳng qua cho dù là anh Phương đây hay là Đường —— khụ, tóm lại thật sự thì quan hệ của cô Lâm rất rộng, bây giờ có thêm một vũ công chính của vũ đoàn Night coi trọng cô Lâm, tôi cảm thấy cực kỳ hâm mộ khả năng quan hệ rộng thế này.”
“Cô nói chuyện thì nói cho rõ ràng, bớt nói linh tinh đi.
Sư phụ Lâm rất nổi tiếng ở Lê viên, tôi kính trọng cô ấy, đó là nguyên nhân tôi theo đuổi sự nghiệp riêng của tôi, liên quan gì đến các mối quan hệ? Huống chi số phiếu do khán giả ngoài sân khấu bình chọn chặng ‘Luân hồi’ của đoàn Phương Cảnh đã vượt lên vị trí dẫn đầu với tỷ số cách biệt lớn, chẳng lẽ đó cũng là dựa vào quan hệ mà cô nói?”
“Vượt lên?” Ngu Dao khinh thường khẽ nói, “Là thật hay giả còn chưa biết đâu.”
“Cô!”
Thấy Phương Trí Chi và Ngu Dao lớn tiếng bày tỏ quan điểm đến mặt đỏ hết cả lên, Lâm Thanh Nha đã nhíu mày được một lúc, định ngăn nhưng lại không thể nhúng tay vào.
Cây ngay không sợ chết đứng, cho nên cô không để bụng lời chỉ trích của Ngu Dao, chỉ là sự thật hoàn toàn khác với lời Ngu Dao nói —— thứ cô không hiểu nhất chính là phương diện quan hệ giữa người với người.
“Hai sư phụ đừng kích động, chú ý tình hình một chút…”
Thang Thiên Khánh cau mày tiến lên khuyên can.
Lúc này Ludwig ở bên cạnh xem kịch mới chen vào hỏi: “Chị, bọn họ đang nói gì vậy?” Cậu ta không cố tình nâng giọng lên nhưng cũng không hạ thấp, giọng cậu thiếu niên trong trẻo, cách nhả chữ hết sức kỳ cục, lập tức kéo sự chú ý của những người còn lại sang đây.
Lâm Thanh Nha liếc qua khuôn mặt hơi biến sắc của Ngu Dao, rũ mắt xuống: “Không có gì.”
“Chị lại khi dễ em không theo kịp tốc độ tiếng Trung,” cậu thiếu niên tóc vàng ra vẻ vô tội, “Nhưng năm nay em đã đặc biệt tìm giáo viên tiếng Trung, em không còn là Ludwig mà chị biết.”
Lâm Thanh Nha ngẩn ra.
Cậu thiếu niên tóc vàng đã tiến lên, đi đến bên cạnh Thang Thiên Khánh: “Tôi đã nói với ông Thang đây là tôi rất thích một đội trong chương trình, đó là đoàn Côn kịch, nhưng không phải bởi vì chị ấy.”
Cuối cùng Ngu Dao không nhịn được nữa, giọng the thé: “Chẳng lẽ cậu Howard thế mà cũng cảm thấy Côn khúc cao hơn nhảy hiện đại một bậc?”
“Đương nhiên không phải.”
“…”
Ánh mắt Ngu Dao lộ vẻ đắc ý, trừng mắt với Lâm Thanh Nha.
Đáng tiếc cô ta còn chưa nhìn thấy biểu cẩm và phản ứng của Lâm Thanh Nha đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng của cậu thiếu niên vang lên bên tai: “Nghệ thuật biểu diễn không có cao thấp, Côn khúc không cao hơn nhảy hiện đại, nhảy hiện đại cũng không cao sang hơn Côn khúc giống vậy.
Cô suy nghĩ cứng nhắc như thế khiến tôi cảm thấy thật đáng tiếc khi là một vũ công nhảy hiện đại giống cô.”
Ngu Dao không tin hỏi: “Cậu cảm thấy Côn khúc có thể đánh đồng với sự phát triển của nhảy hiện đại?”
“Bất kỳ loại hình văn hóa nào có thể tồn tại được hơn mấy trăm năm, sức sống và sự tích lũy nó ẩn chứa không gì sánh bằng.” Ludwig nhìn Lâm Thanh Nha nói, “Có người nghệ sĩ như chị ấy mới mang đến vẻ đẹp cực hạn của nghệ thuật, mà cô…”
Ludwig quay đầu lại, cau mày nói: “Cô và đoàn cô giống nhau, đã quen thuộc kỹ xảo, tôi không thấy có tình cảm gì trong đó cả, càng không nhìn thấy sự tôn trọng và tình yêu với loại hình nghệ thuật này, cô chỉ đang biểu diễn.”
Cậu thiếu niên dừng lại, vừa vô tội lại sắc bén mỉa mai: “Con rối gỗ cũng biểu diễn được.
Không phải nhảy hiện đại bị Côn khúc đánh bại, mà là cô không bao giờ hơn được chị ấy.”
“Cậu nói cái gì!?”
Biểu cảm được Ngu Dao kiểm soát hoàn toàn sụp đổ.
Thang Thiên Khánh ở bên cạnh không thế cắt ngang lời Ludwig, nhưng tất nhiên cũng không để mặc Ngu Dao la lối khóc lóc.
Ông vội vàng tiến lên muốn kéo Ngu Dao ra sau: “Cô Ngu, xin bớt giận, ở đây vẫn còn có các bạn truyền thông, đừng…”
Đáng tiếc đã không kịp nữa.
Lý trí của Ngu Dao bị cơn giận dữ thiêu đốt gần như không còn, cô ta bất chấp địa vị của cậu thiếu niên ở trước mặt mình đại diện cho vũ công hàng đầu của loại hình nhảy hiện đại quốc tế, cũng không nhìn thấy các ống kính đang giơ lên sẵn sàng quay chụp bất cứ lúc nào.
Cô ta hận không xông lên được cào nát khuôn mặt khiến cô ta chán ghét: “Cậu thì biết cái gì về Côn khúc! Cậu nói vậy vì bảo vệ Lâm Thanh Nha thì có!”
Ludwig rũ mái tóc màu vàng rực của cậu ta xuống, đôi mắt ngọc bích mắt vừa xinh đẹp lại vô tội: “Triển lãm nghệ thuật theo kiểu hành lang mà tôi gặp chị ấy ba năm trước chính là triển lãm tuyên truyền nghệ thuật Côn khúc do chị ấy và vài người bạn của chị ấy tổ chức.
Có rất nhiều hình ảnh về các màn biểu diễn ngày trước và chuyện xưa ở đó kìa.”
Ngu Dao cứng đờ.
Đột nhiên Ludwig giống như nhớ ra điều gì đó, sửng sốt nhìn cô ta: “Á, tôi nhớ ra cô rồi.”
Cậu thiếu niên quay đầu lại, ánh mắt Lâm Thanh Nha nổi lên gợn sóng, dưới mái tóc vàng cậu ta nở nụ cười rạng rỡ, “Chị, cô ta chính là cái người sư tỷ bội bạc, không kế nghiệp thầy, phản bội xuất sư của chị đúng không?”
“――”
Lời vừa nói ra, bốn phương đều im phăng phắc.
Toàn bộ tiệc rượu im lặng một giây, ngay sau đó ồ lên.
Đội phóng viên do Thang Thiên Khánh đưa đến phản ứng lại đầu tiên, vô số tiếng chụp ảnh và tiếng đèn flash chớp nháy vang lên.
Khuôn mặt Ngu Dao trắng bệch, biến sắc đông cứng trong ống kính.
Tiệc rượu hỗn loạn một lúc lâu mới ổn định lại.
Thang Thiên Khánh đưa các phóng viên truyền thông rời khỏi biệt thự, ông cau mày suốt đoạn đường trở về.
Có rất nhiều phóng viên có mặt tại hiện trường khi sự việc tối nay xảy ra, muốn ém không để lọt tin gì ra ngoài quả thật rất khó.
Dù có làm được, cái giá phải trả đối với tổ chương trình mà nói mất nhiều hơn được, hơn nữa kiểu dư luận về đạo đức cá nhân khi tham gia chương trình cũng không ảnh hưởng nhiều đến chương trình, trái lại còn có khả năng thu hút thêm nhiều sự chú ý…
Trong lúc suy tư, Thang Thiên Khánh dừng bước lại: “Sư phụ Lâm.” Ông đổi hướng, đi về phía cô gái mặc váy dài đứng bên bàn tròn.
Cậu thiếu niên tóc vàng mắt xanh bất mãn quay lại: “Ông Thang, là tôi nói chuyện với chị trước mà.”
Thang Thiên Khánh xấu hổ cười nói: “Rất xin lỗi cậu Howard, tôi thật sự có chút việc muốn xác nhận với sư phụ Lâm.”
“Được rồi,” cậu thiếu niên nháy mắt với Lâm Thanh Nha, nghiêng người lùi lại tránh sang một bên vẫy tay với Lâm Thanh Nha, “Lát nữa em sẽ quay lại tìm chị.”
“…”
Lâm Thanh Nha thu ánh mắt lại nhìn Thang Thiên Khánh đang mang vẻ mặt muốn nói lại thôi.
Thang Thiên Khánh: “Tôi không ngờ sư phụ Lâm và cậu Howard lại có quan hệ tốt như vậy.”
Lâm Thanh Nha: “Ludwig luôn giống như một cậu nhóc, có phải đêm nay đã gây phiền phức cho bên giám đốc không?”
Thang Thiên Khánh: “Không tính là phiền, chỉ là xử lý tất cả hẳn phải chật