Dịch: LTLT
Khấu Thầm có kết bạn với Lâm Vô Ngung, lúc Hoắc Nhiên chơi điện thoại của cậu cũng đã nhìn thấy, không có ghen, tuy hai người họ chưa từng nói với nhau câu nào…
Hoắc Nhiên nhìn Khấu Thầm đang dương dương tự đắc, cầm một chai nước trên bàn lên uống một ngụm.
Tùy đó, ngây thơ.
Sau khi ăn nửa cái cánh gà mà Hoắc Nhiên cắn còn lại, Khấu Thầm quay đầu nhìn về phía Lâm Vô Ngung: “Hả?”
“Sao thế?” Hoắc Nhiên lúng túng quay đầu lại, chỉ nhìn Khấu Thầm.
“Anh ấy chạy rồi.” Khấu Thầm nhỏ giọng nói.
“Có lẽ là ăn xong rồi.” Hoắc Nhiên rất biết ơn Lâm Vô Ngung, nếu anh ta cứ ngồi ở đó mãi thì buổi tối hôm nay Khấu Thầm sẽ không yên đâu.
“Không thể nào.” Khấu Thầm nói, “Cái dĩa vừa rồi lớn như thế, tôi còn khâm phục sao có thể xếp lên được, mà mới đây đã ăn xong rồi á?”
“Không chừng ăn nhanh.” Hoắc Nhiên cắn cánh gà.
“Chắc chắn là gói lại chạy rồi.” Khấu Thầm tặc lưỡi, nhìn chằm chằm Hoắc Nhiên, “Tôi đoán là không chịu nổi, chắc chắn cậu…”
“Không chịu nổi cũng bình thường.” Hoắc Nhiên vẫn cắn cánh gà, “Một tên F.A như anh ấy không đi còn ở đây xem cậu miễn cưỡng diễn trò ân ái sao?”
Khấu Thầm hừ một tiếng: “Vậy là để tôi thử ra được rồi.”
“… Cậu lợi hại thật.” Hoắc Nhiên cạn lời, khen Khấu Thầm.
“Tôi cũng thấy vậy.” Khấu Thầm bật cười.
Chủ đề của nhóm bảy người đã chuyển đến sinh nhật của Khấu Thầm, hai người tạm thời ngừng chủ đề ghen tuông lại, tham gia thảo luận.
“Đừng lên hoạt động cỡ lớn quá.” Khấu Thầm nói, “Chậm trễ việc học của tao.”
Nhóm bảy người lập tức im lặng, cùng nhìn Khấu Thầm, trên mặt đều là biểu cảm không thể tin nổi.
“Nếu như cuối kỳ tao không thể trên được trung bình tất cả các môn thì tao phải đi nước ngoài đó!” Khấu Thầm gằn giọng, vỗ bàn, “Các bạn! Mấy anh em! Chúng ta sẽ không gặp mặt được đó!”
“Mối quan hệ của mày với ba mày có phải tốt hơn trước rất nhiều không?” Hứa Xuyên nói, “Dù không được trung bình thì ba mày thấy sự cố gắng của mày chắc cũng sẽ không ép mày đi nước ngoài nữa đâu nhỉ?”
“Quan trọng là mặt mũi đó anh Xuyên.” Khấu Thầm nhíu mày, “Nếu như tao đã nói được trung bình hết nhưng lại không làm được thì sao tao sống trước mặt ba tao nữa? Ông ấy vốn cười tao vì đặt mục tiêu quá thấp, nếu không được trung bình thật, chẳng phải tao sẽ bị ông ấy cười không ngóc mặt lên được sao? Ba tao ấy…”
“Một ngày chắc được rồi.” Từ Tri Phàm nói, “Tụi mình tìm một buổi cuối tuần, đi dã ngoại nấu nướng gì đó.”
“Nướng thì được đó.” Khấu Thầm nói, “Nấu ăn dã ngoại thì thôi đi, tụi mày có biết nấu ăn dã ngoại có nghĩa gì không? Là ở nơi hoang dã, tự nhóm củi đốt lò nấu ăn, nấu cơm đó. Bảy người chúng ta góp lại cũng chỉ ăn được một bữa cơm.”
Hoắc Nhiên vừa ăn vừa cười.
“Vậy thì ăn đồ nướng.” Hứa Xuyên nói, “Hôm sinh nhật chính thì mày ăn mừng cùng gia đình, dù sao cũng là sinh nhật mười tám tuổi, khá quan trọng, ba mày chắc chắn cũng muốn mày ở nhà, hôm sau thì ăn mừng với tụi tao.”
“Còn thế giới hai người của tụi nó thì sao?” Giang Lỗi hỏi, “Sinh nhật nó cuối tuần, ở nhà một ngày, ở với chúng ta một ngày xong đi học rồi.”
“Thế thì…” Ngụy Siêu Nhân nghĩ một chút, “Hay là… hi sinh một chút đi.”
“Hả?” Hoắc Nhiên nhìn cậu ta.
“Hai đứa mày cũng không thiếu một cái cuối tuần mà.” Ngụy Siêu Nhân nói, “Cuối tuần trước có phải mày ở nhà của nó không?”
“Tao không có…” Hoắc Nhiên vội vàng giải thích.
Nhưng mà không có ai nghe, mọi người bắt đầu thảo luận.
Khấu Thầm uống nước, cười không ngừng.
Lúc về đến ký túc xá, thời gian đã rất muộn rồi, cả đám chúc ngủ ngon thì ai về phòng nấy.
“Hoắc Nhiên.” Khấu Thầm dựa vào cửa phòng, nhỏ giọng gọi một tiếng.
“Hửm?” Hoắc Nhiên vào cuối, đang định đóng cửa thì lập tức ngừng bước, quay đầu lại.
“Ngủ ngon nha Nhiên Nhiên.” Giọng nói của Khấu Thầm rất khẽ, gần như không nghe rõ.
“Ngủ ngon nha Thầm Thầm.” Hoắc Nhiên cũng dùng giọng điệu y vậy để trả lời.
Khấu Thầm bật cười, dáng vẻ rất hạnh phúc.
Nhưng mà còn chưa cười đủ ba giây thì bị Ngụy Siêu Nhân kéo vào trong phòng.
“Hai đứa mày một vừa hai phải thôi.” Ngụy Siêu Nhân thò đầu ra trừng Hoắc Nhiên, “Giữ sự lương thiện, bảo tồn nhân tính, làm chút cống hiến cho đám F.A ở hai phòng ký túc này đi!”
Hoắc Nhiên cười, đóng cửa phòng lại.
“Mày có kế hoạch gì không?” Từ Tri Phàm ngồi trên giường hỏi.
“Tao á?” Hoắc Nhiên ngẩn người, “Tao thì có kế hoạch gì chứ?”
“Không phải chứ.” Giang Lỗi đi đến, ngồi xuống bên cạnh cậu, “Sinh nhật Khấu Thầm mày không có chuẩn bị bất ngờ gì sao?”
“Bất ngờ?” Hoắc Nhiên nhìn cậu ta.
“Quà sinh nhật Khấu Thầm tặng mày rất có tâm, lúc đó tuy cậu ta không nói rõ ràng nhưng mà chắc đã rất ấy mày rồi.” Giang Lỗi nói, “Tụi tao nghĩ có phải mày có tiết mục đặc biệt gì đó rồi không, dù sao thì bây giờ hai tụi mày đang yêu nhau mà.”
Tiết mục đặc biệt?
Có chớ.
Lên giường.
“Tao… thật sự chưa nghĩ đến.” Hoắc Nhiên nói, “Tao chỉ nghĩ dùng dây xích cũ làm hai cái vòng tay.”
“Đm, hàng tự làm à?” Giang Lỗi nói, “Khó không?”
“Về lý thuyết… thì không khó.” Hoắc Nhiên nói, “Cắt đứt thì dùng móc khóa nối lại là được.”
“Dây xích có cần đánh bóng không?” Hồ Dật nói, “Hay chà sạch dầu nhớt gì đó?”
Hoắc Nhiên nhìn Hồ Dật, một lát sau mới nói: “Mày biết không?”
“Không biết.” Hồ Dật thành thật trả lời, “Tao chỉ nhắc nhở mày, hay là vẫn nên dùng dây xích mới đi, không cần đánh bóng, dây xích mới màu đen, chẳng phải trước đây mày từng dùng sao? Cái loại mà mày kêu rất ngầu đó.”
“Ừ.” Hoắc Nhiên cúi đầu nghĩ một hồi, “Tao vẫn muốn dùng dây cũ, dây cũ thì tao cũng có thể tìm màu đen.”
“Vì sao?” Giang Lỗi nói, “Hết tiền à? Tao có này.”
“Không phải.” Hoắc Nhiên chần chừ, có hơi ngại ngùng trả lời, “Mấy sợi dây xích cũ ấy… đều đi theo tao đến rất nhiều nơi, tao cảm thấy… ý nghĩa không giống.”
“Được đó, vậy dùng dây cũ đi. Mày cứ chậm rãi làm.” Tay Từ Tri Phàm búng lên ván giường, làm tổng kết, “Nói bất ngờ trước, nếu như mày chưa nghĩ thì tụi tao có nghĩ ra một cái, mày có muốn dùng không?”
Hoắc Nhiên nhìn mấy người trước mặt, một lúc lâu vẫn chưa lên tiếng.
“Cảm động hả?” Giang Lỗi hỏi.
“Ừ.” Hoắc Nhiên gật đầu, “Sinh nhật tao tụi mày cũng không để ý đến như này.”
“Không giống mà.” Hồ Dật nói, “Dù sao thì đây là sinh nhật đầu tiên sau khi tụi mày quen nhau, lưu giữ kỉ niệm.”
“Tụi mày có ý tưởng gì?” Hoắc Nhiên hỏi.
“Anh Xuyên đi nghiên cứu địa hình, trước đây cậu ta có đến một chỗ nướng đồ với người ta, chỗ đó gần như không có ai, là một chỗ gần núi, phong cảnh cũng được.” Từ Tri Phàm nói, “Sau đó chúng ta đến đó đào mấy cái hố trên đất…”
“Rồi nhét tao vào trong hố hả?” Hoắc Nhiên lập tức đứng lên, “Không không không không, không được, tao không đồng ý!”
“Nghe hết!” Giang Lỗi nói.
“Không nhét mày vào, hố to như thế đào mệt chết luôn á. Trong hố nhét bong bóng lấp lánh gì đó, viết chữ lên trên.” Từ Tri Phàm nói, “Viết cái gì thì mày nghĩ đi, sau đó lúc hét sinh nhật vui vẻ thì bong bóng chợt bay lên, thế nào?”
“Đúng là… ý tưởng của trai thẳng.” Hoắc Nhiên cảm thán.
“Được được được được, trai gay mày cho ý tưởng đi.” Giang Lỗi chỉ cậu.
Hoắc Nhiên nhìn cậu ta: “Hôm nay Lỗi Lỗi phản ứng nhanh nhỉ?”
“Mày nói có được hay không đi.” Giang Lỗi nói.
“Được.” Hoắc Nhiên gật đầu, “Nhưng mà làm thế nào? Phiền phức quá không? Còn phải kêu anh Xuyên đi nghiên cứu trước? Sau đó đến trước để sắp xếp à?”
“Không có gì.” Từ Tri Phàm nói, “Không thành vấn đề.”
“Vậy cơ quan làm thế nào? Lúc bóng bay bay lên nếu như một cái đằng Đông một cái đằng Tây thì làm thế nào?” Hoắc Nhiên hỏi.
“Cột bong bóng vào đá, tụi tao sẽ đặt một cái ván trên hố.” Hồ Dật nói, “Trên ván móc dây kéo, đến lúc đó, khi đi đến thì kéo một cái là được.”
“Lợi hại!” Hoắc Nhiên giơ ngón cái.
Chuyện lén lên kế hoạch sinh nhật của nhóm bảy người chỉ có một mình Khấu Thầm không biết, mỗi ngày ngoại trừ cắm đầu học thì hối thúc Hoắc Nhiên viết thư tình.
“Thư tình viết xong chưa?” Cậu nằm sấp trên bàn nhỏ giọng hỏi.
“Chưa.” Hoắc Nhiên đáp.
“Không còn bao nhiêu ngày nữa.” Khấu Thầm nói, “Ăn mừng sinh nhật của tôi xong thì thi cuối kỳ, cậu tốt nhất là có lòng một chút, đừng ảnh hưởng thành tích thi cuối kỳ của tôi.”
“Ừ.” Hoắc Nhiên gật đầu.
Cậu đang viết chữ lên quyển vở.
Xin chào bạn Khấu Thầm.
Thời tiết hôm nay đẹp thật.
Hoắc Nhiên ngừng bút, nhìn bên ngoài cửa sổ, cơn mưa to tầm tã đang rơi dữ dội.
Nhưng mà không sao cả, kiểu gì cũng sẽ trong xanh, câu này không có vấn đề gì.
“Định viết bao nhiêu chữ vậy?” Khấu Thầm