Dịch: LTLT
Khấu Thầm vẫn luôn nghe nói Khấu Lão Nhị lúc đi học thành tích rất tốt, anh chị em ai cũng học giỏi, con của anh chị em cũng học giỏi, ngoại trừ đứa tên Khấu Thầm.
Sách trong phòng của Khấu Lão Nhị cũng rất cao thâm, tuy Khấu Thầm vẫn luôn cảm thấy ba mình chỉ là người làm ăn bình thường, nhận thầu các kiểu, nhưng công ty của Khấu Lão Nhị quả thực làm polyme hay là vật liệu gì đó. Cậu vẫn luôn không có hứng thú, chưa bao giờ nghe ngóng, đương nhiên Khấu Lão Nhị cũng chưa từng nói chuyện công ty ở nhà, nói là trong nhà phải thoải mái…
Khấu Thầm cảm thấy còn có thể thêm một điều, trong nhà là đánh con trai.
Thực ra tất cả các dấu hiệu đều thể hiện rõ ràng rằng Khấu Lão Nhị chắc chắn là một học sinh giỏi, chỉ là Khấu Thầm vẫn không chịu chấp nhận giả thiết này, dù sao thì bóng ma làm lạp xưởng như hình với bóng rất nhiều năm.
Mà bây giờ, cậu phải bắt đầu đối diện với sự thật này.
Đó chính là cậu chưa chắc có thể đảm bảo cuối kỳ mình thi được trung bình tất cả các môn nhưng Khấu Lão Nhị không chừng có thể thi đậu đại học Bắc Kinh thật.
Như vậy rất mất mặt.
“Tao cảm thấy chuyện này thần kỳ ghê.” Giang Lỗi nói, “Có lẽ thành tích đã hạn chế trí tưởng tượng của tao, tao cảm thấy cần phải đến hỏi thăm lão Viên một chút, rốt cuộc ba mày nói có thật hay không.”
“Đi.” Khấu Thầm không chút nghĩ ngợi tiếp thu ý kiến của Giang Lỗi.
Bọn họ đổi hướng đi đến tòa nhà làm việc.
Lão Viên cầm hộp cơm vừa mới bước ra khỏi phòng làm việc, nhìn thấy mấy người bọn họ trùng trùng điệp điệp đi tới, lập tức cười: “Sao thế? Đến chỗ thầy nghe ngóng tin tức à?”
“Ba em nói tổng điểm cao hơn em mấy chục điểm.” Khấu Thầm nói thẳng, ngay cả chào hỏi cũng quên mát, “Thật hay giả vậy ạ?”
“Giả đó.” Lão Viên đóng cửa văn phòng lại.
“Cái đệt!” Khấu Thầm gào lên, “Em biết ngay…”
“Điểm của ba em cộng lại cao hơn em gần một trăm điểm.” Lão Viên nói, “Môn Anh của ba em rất cao, nói cao hơn em mấy chục điểm là nể mặt em đó.”
Bọn họ đều im lặng.
Khấu Thầm mở miệng một hồi, cuối cùng chặn đường lão Viên hỏi tiếp: “Lão Viên, thầy nói thật đi, có phải thầy lộ đề cho ông ấy không?”
“Sao có thể?” Lão Viên cười, “Thầy không phải loại người như thế, nhưng mà thầy có thể nói cho em biết, ba em từng gọi điện cho thầy nói là học rất phiền phức, muốn bỏ cuộc.”
“Vì sao không bỏ đi?” Khấu Thầm nói.
“Ba em muốn học cùng em.” Lão Viên nói, “Muốn xem thử rốt cuộc em có thể kiên trì bao lâu, ba em lại kiên trì được bao lâu, phụ huynh có thể làm đến bước này không nhiều đâu.”
“Ba em chắc chắn không được rồi.” Ngụy Siêu Nhân nói.
“Ba em chắc là không thi lại em đâu.” Giang Lỗi nghĩ.
“Được.” Khấu Thầm cắn răng, “Vậy thì xem đi, em còn sợ ông ấy à.”
“Không sợ sao?” Hồ Dật hỏi, “Chú ấy cách hồi cấp ba xa như thế, vừa mới học cùng một đợt đã có thể thi được điểm số này…”
“Mày im miệng đi.” Khấu Thầm đánh Hồ Dật một cái.
Lúc bọn họ rời khỏi tòa nhà làm việc, Hoắc Nhiên có hơi khâm phục lão Viên.
Lão Viên đúng là một nhân vật lợi lại, người như Khấu Thầm dù có đấu với ai cũng sẽ không có sức lực, chỉ có Khấu Lão Nhị, người mà từ nhỏ Khấu Thầm đã cứng đầu không nghe mới có thể kích thích ý chí chiến đấu của Khấu Thầm.
Đối với Khấu Thầm mà nói, thua ai cũng không có mất mặt bằng thua Khấu Lão Nhị, đánh bại ai cũng không sướng bằng đánh bại Khấu Lão Nhị.
Hoắc Nhiên quay đầu lại nhìn lão Viên ở phía sau bọn họ đang cười nheo mắt cùng đi về phía căn tin. Thầy đỉnh ghê đó, giấu nghề đứng sau màn lập kế hoạch.
Nhưng mà cảm thán của cậu nhanh chóng bị Khấu Thầm cắt đứt, đồng thời lập tức tiến vào trạng thái “cậu có khỏe không”.
“Không ăn sinh nhật nữa.” Khấu Thầm vung tay, “Ăn sinh nhật lại phải chậm trễ một hai ngày!”
Nhóm bảy người cùng nhìn cậu.
“Vậy cậu đừng ăn cơm nữa.” Hoắc Nhiên nói, “Ăn cơm cũng làm cậu trễ một tiếng đồng hồ đó.”
“Nói rất đúng.” Khấu Thầm chỉ Hoắc Nhiên, xoay người đi về phía lớp học.
“Đi đâu đó?” Lão Viên ở đằng sau hỏi.
“Về lớp đọc sách ạ.” Khấu Thầm đáp.
“Không ăn cơm sao?” Lão Viên nhìn cậu.
“Không ăn ạ, lãng phí thời gian.” Khấu Thầm nói.
“Đi với tốc độ không đổi.” Lão Viên vỗ vai cậu, “Thầy hiểu tâm trạng của em, nhưng mà quá dữ dội dễ bị nghẹn, dù sao cũng không học vào, kinh nghiệm của thầy là làm từng bước, ăn chơi không làm chậm trễ, nhưng lúc học phải tập trung toàn bộ mới được.”
“Lão Viên nói rất đúng.” Hứa Xuyên nói, “Với lại, nếu mày liều mạng đến mức không ăn cơm, nếu cuối cùng vẫn không bằng ba mày chẳng phải rất mất mặt sao? Mày cứ học bình thường, đến lúc đó mày còn có thể nói mày chưa cố hết sức.”
“… Anh Xuyên, mày đứng về phe nào đó?” Khấu Thầm nhìn cậu ta.
“Tao đứng phe này.” Hứa Xuyên cầm tay của Khấu Thầm lắc lắc, “Chào mừng mày gia nhập nhóm đi căn tin ăn cơm.”
Nhóm bảy người cùng vỗ tay cho Khấu Thầm, người bên cạnh đi ngang qua tò mò nhìn bọn họ.
“Được rồi, ăn cơm, ăn cơm, đi ăn cơm trước.” Khấu Thầm nhíu mày, nhìn Hoắc Nhiên đang vỗ tay, “Sao cậu cũng học theo tụi nó rồi?”
“Tôi vốn như vậy mà.” Hoắc Nhiên cười nói.
Cơm phải ăn, sinh nhật cũng phải mừng.
Hoắc Nhiên cảm thấy bản thân rất vất vả, tuy trong nhà chưa từng có yêu cầu đối với thành tích học của cậu, dù năm sau có thi đậu thì ba mẹ cậu chắc cũng sẽ không nói gì, nhưng hiện tại bị Khấu Thầm ép, mỗi người trong nhóm bảy người đều có cảm giác không tự nguyện.
Đổi thành người khác thì bỏ đi, nhưng người này lại là Khấu Thầm, tên này nếu muốn làm thật thì không ai ngăn cản được, không ai muốn thử ngăn cản.
Với lại, cố gắng học hành cũng không phải chuyện xấu gì, còn có nhiều đứa bạn cùng chịu khổ.
Chỉ là Hoắc Nhiên không chỉ phải học mà còn phải nhân lúc cuối tuần về nhà làm cái vòng tay kia, còn cả thiệp chúc mừng với thư tình… đúng là khổ như hoàng liên.* (*lấy ý từ câu “người câm ăn hoàng liên” có nghĩa là có nỗi khổ nhưng không nói ra được)
Đổi tên là Hoắc Tiểu Liên được luôn rồi.
Khấu Thầm.
Cả đời này của tôi từng viết hai bức thư, lúc tiểu học, giáo viên bảo viết cho người mà mình sùng bái nhất, tôi đã viết cho mèo máy, chắc chắn nó không nhận được, giáo viên còn nói tôi muốn ăn không ngồi rồi, bực bội. Bức thứ hai là lão Viên bảo viết, nhưng lại viết rất vui vẻ.
Đây là bức thứ ba.
Viết cho cậu.
Tôi chưa từng nghĩ rằng mình sẽ thích một người, còn là một thằng con trai, không tin nổi mà. Sau này chắc sẽ không viết nữa, quá tốn sức, viết bức thư này, không, biết bức thư tình này cũng là bị ép bất đắc dĩ.
Không biết viết gì, không biết viết gì, không biết viết gì, không biết viết gì.
Rốt cuộc thư tình phải viết thế nào?
Tôi mới tìm văn mẫu thư tình, sến quá, tôi không chép nổi luôn, tôi cảm thấy viết như thế thật thì cậu cũng không muốn xem.
Không viết nữa! Cậu phải học mà, ngay cả cơm cũng không ăn. Tôi cũng phải học, vì sao còn phải viết thư tình?
Được, viết đến đây thôi.
Trân trọng.
Khấu Thầm, tôi rất thích cậu. Lúc trên lớp sẽ không kìm được mà nhìn cậu, có đôi khi Từ Tri Phàm ngồi bên cạnh tôi sẽ nhớ cậu (xin lỗi Từ Tri Phàm, dù sao cậu ta cũng không nhìn thấy). Tôi không biết sẽ thích cậu bao lâu, có lẽ rất lâu đó, nhưng chỉ cần tôi còn thích cậu thì tôi sẽ dồn hết tâm sức, chỉ cần tôi còn thích cậu thì cậu không thể thay đổi.
Móc ngoéo.
Hoắc Nhiên.
Hoắc Nhiên vẽ hai ngón tay ở dưới cùng bức thư, hai ngón út đang móc lại với nhau.
Cậu vẽ rất lâu, còn lấy điện thoại chụp một tấm hai ngón tay của mình móc lại, thu nhỏ lại rồi in ra, đè bên trên bức thư để vẽ nét, cuối cùng dùng bút nối lại.
Phải nói là bức thư tình này viết rất qua loa, thật sự không viết được, dù sao cũng là người bài tập làm văn đều phải góp số chữ, dựa vào mấy cách viết mẹo mới miễn cưỡng được trung bình, nhưng tâm tư đã tiêu tốn cũng coi như là thật lòng thật dạ.
Viết cả một tuần! Vừa chụp ảnh vừa in ảnh đồ lên.
Bản thân cậu vẫn rất hài lòng.
Chỉ là cái vòng tay đó… Hôm nay phải làm xong, đây là cuối tuần cuối cùng trước sinh nhật Khấu Thầm rồi. Hôm nay cậu về trường, phải mang theo đến trường.
Chỉ là cậu không ngờ rằng, bình thường mình sửa xe, thay dây xích, độ xe gì đấy đều không tốn sức, sau này nếu cậu không thi đậu đại học không chừng có thể mở một cửa hàng sửa xe đạp luôn, nhưng mà làm vòng tay lại thất bại mấy chục lần.
Hai mươi cái móc khóa cậu mua cho mình quả thật ngu quá, cậu hoàn toàn không ngờ rằng, móc khóa sẽ không hư chỉ có dây xích càng ngày cắt càng ngắn vì làm hư.
Sợi dây xích màu đen đẹp nhất của cậu đã ngắn đi một nửa rồi, mỗi lần nếu không cắt gãy lúc đang cắt thì sẽ làm bị biến hình, không móc móc khóa vào được.
Có lẽ cậu chỉ là đầu heo.
Dây xích hiện tại còn đủ cho cậu thất bại mấy lần nhưng mà thời gian lại không đủ.
“Ông trời, xin ông cho con chút mặt mũi.” Cậu ngồi chồm hổm trên đất, cầm cái kềm, “Dù sao con cũng là người có thể tháo lắp xe đạp, tự gắn dây xích. Nếu bây giờ ông không cho con thành công một lần, có thể sẽ chặt đứt tiền đồ đi phượt sau này của con. Con không còn mặt mũi đi đạp xe, thật đó… Cảm ơn, thôi, con nói rõ đầu đuôi vậy. Thứ này là con muốn tặng cho bạn trai, hôm nay không làm xong thì không kịp nữa, cảm ơn ạ!”
Khấu Thầm ngồi trên sô pha phòng khách xem điện thoại, Hoắc Nhiên đăng trên tường nhà, một tràng ha ha ha ha.
Nhóm bảy người bên dưới cũng mặc kệ cậu đang ha cái gì, cũng vào ha cùng, xếp thành một hàng, số chữ còn giống nhau.
Khấu Thầm cười, cũng vào xếp hàng ha một trận.
“Lát nữa ba chở con về trường.” Khấu Lão Nhị ngậm điếu thuốc đi đến.
“Ba muốn chết à.” Khấu Thầm nhanh chóng nhìn xung quanh, “Lát nữa mẹ con cầm dao chém ba đó.”
“Mẹ con đi làm móng với chị con rồi.” Khấu Lão Nhị đưa thuốc lá đến trước mặt cậu, “Làm một hơi không?”
“Không.” Khấu Thầm đẩy tay ông ra, “Ba có thể dạy con