Dịch: LTLT
Thời tiết mấy ngày gần đây vẫn luôn rất đẹp, trong lớp có không ít học sinh đang than nóng ơi là nóng, nhưng Khấu Thầm lại cảm thấy bình thường, không biết có phải vì sắp trở thành học sinh xuất sắc không mà tâm cậu bình tĩnh đi không ít…
Nhưng sáng sớm hôm nay thức dậy, cậu lại cảm thấy vừa nóng vừa hanh, lúc súc miệng không chịu nổi nữa đóng cửa lại tắm một hồi luôn. Ngụy Siêu Nhân ở bên ngoài chửi cậu năm phút liền, khi ra khỏi ký túc xá vẫn còn tức tối.
“Tâm trạng của tao bị Khấu Thầm ảnh hưởng rồi, nếu hôm nay tao thi không được kết quả tốt…” Ngụy Siêu Nhân nói, “Thì tao phải méc mẹ tao là tại Khấu Thầm.”
“Thế thì tao sẽ méc mẹ mày là mày nhân lúc tao ngủ đập đầu tao.” Khấu Thầm duỗi người.
Vừa nhắc đến chuyện này thì Ngụy Siêu Nhân ngậm miệng.
“Chuyện với Chu Ninh sao rồi?” Khấu Thầm hỏi.
“Đừng nhắc nữa, người ta đang tự do tự tại ở nhà chờ giấy thông báo.” Ngụy Siêu Nhân nói, “Dạo này tao cũng không có thời gian hẹn cô ấy, tao đã hi sinh quá nhiều vì cái nhóm nhỏ học tập mà đến cái tên tao còn chưa học thuộc nữa.
“Mày phải nghĩ như này, mày không học chắc chắn không cưa được người ta. Thành tích học của Chu Ninh rất tốt, chướng mắt người như mày.” Hứa Xuyên nói, “Nếu như mày học thì có thể còn có chút hi vọng.”
“Dù ở đây không có hi vọng thì hi vọng ở chỗ khác cũng lớn hơn chút.” Giang Lỗi bổ sung.
“Vì tình yêu.” Hồ Dật nói, “Học hành chăm chỉ, động lực này mạnh mẽ ghê đó.”
Lúc đến căn tin, Khấu Thầm cứ cảm thấy trong tay trống vắng rất khó chịu, bình thường đi học tay đều cầm sách hoặc cái gì đó. Hôm nay thi, Trùm Từ bảo trước khi thi đừng đọc sách, cho nên mọi người không cầm gì hết.
Vì Khấu Thầm có hơi căng thẳng nên cảm giác này giống như không mặc quần vậy.
“Chúng ta không thi chung chỗ nữa rồi.” Khấu Thầm nhìn Hoắc Nhiên, “Có phải tôi đến lớp Văn 3 không?”
“Cảm giác bị tôi đạp dưới chân thế nào?” Hoắc Nhiên nhướng mày.
“Sướng!” Khấu Thầm hét một tiếng.
Hoắc Nhiên nhìn cậu, cạn lời.
“Tôi học hư rồi.” Khấu Thầm nói, “Cậu dạy hư tôi rồi.”
“Lúc tôi hỏi câu này không có nghĩ nhiều gì hết.” Hoắc Nhiên nói.
“Nhưng tôi đã học hư rồi, tôi nghĩ nhiều.” Khấu Thầm cười tít mắt nói.
“Vào phòng học đi, tôi lên lầu.” Hoắc Nhiên vỗ lên lưng Khấu Thầm.
Khấu Thầm bị vỗ quay lại hiện thực, lúc này cậu phải vào phòng học của Văn 3, bắt đầu làm bài với một đống người không quen biết.
Nhóm bảy người bị chia vào trong ba phòng học khác nhau, Khấu Thầm không nhớ rõ ai ở phòng nào, dù sao cậu với Giang Lỗi ở Văn 3, còn là lớp trộn lẫn cả ban xã hội với ban tự nhiên.
Nhưng mà xếp trộn lẫn này không có ảnh hưởng gì với cậu hết, trước đây cậu còn lười chép đáp án, bây giờ đương nhiên càng không gian lận, cậu phải chứng minh bản thân có thực lực được trung bình.
Cậu là một người có thực lực.
Cậu quay đầu nhìn Giang Lỗi ở phía sau mình: “Lỗi Lỗi!”
“Đến đây.” Giang Lỗi vèo một phát chạy đến bên cạnh cậu, “Chuyện gì?”
“… Tao chỉ chào hỏi với mày thôi.” Khấu Thầm nói.
“Đm, tao đang căng thẳng đó.” Giang Lỗi nói, “Mày đừng hành tao.”
“Không sao.” Khấu Thầm nói, “Tao có thể được trung bình thì mày sợ cái gì, chẳng phải mày giỏi hơn tao một chút sao?”
“Giỏi hơn một chút, chẳng được bao nhiêu.” Giang Lỗi nói, “Nhưng mà lần này mấy người bọn mình chắc chắn có thể khiến mọi người nhìn bằng cặp mắt khác…”
“Các em học sinh ngồi vào chỗ nào, đừng thầm thì với nhau nữa.” Thầy Tiểu Trần bước vào phòng học, “Trên bàn chỉ được có bút với chai nước…”
Giang Lỗi về lại chỗ của mình.
Khấu Thầm đặt bút của mình ở chính giữa bàn.
Cố lên!
“Nếu như Khấu Thầm ra khỏi phòng thi sớm có phải sẽ chạy đến chỗ thầy báo tin vui không?” Khấu Lão Nhị ngồi sau bàn làm việc, nghiêm túc cầm một cây bút, chờ lão Viên phát đề thi cho mình.
“Em ấy chắc sẽ không ra trước đâu.” Lão Viên nói, “Trước đây lúc không làm được em ấy cũng không ra sớm, nằm ngủ trên đề thi. Bây giờ em ấy làm bài được thì càng không ra ngoài.”
“Vậy thì tốt.” Khấu Lão Nhị gật đầu, “Tuyệt đối đừng nói tôi thi ở đây, tôi sợ áp lực đến nó… Không, tôi sợ nó lấy chuyện này hả hê đến Tết.”
“Anh thi xong, nộp bài rồi đi, không sao hết.” Lão Viên cười nói.
“Có phải tôi không nên thi tốt quá không?” Khấu Lão Nhị nói, “Lần trước kiểm tra tuần bỏ xa nó nhiều như vậy có khi nào đả kích nó không?”
“Thi theo trình độ là được.” Lão Viên nói, “Khấu Thầm không phải loại người cứng đầu, thứ anh cần là thái độ “con chịu thua ba” của em ấy. Sau này thì dễ làm rồi, đứa nhỏ này nói lý lẽ, anh chỉ cần chứng minh cho em ấy thấy, anh nói với em ấy rằng bản thân anh cũng có thể làm được những chuyện mà anh yêu cầu em ấy làm, vậy là được.”
“Được.” Khấu Lão Nhị gật đầu, “Hôm nay thầy không coi thi à?”
“Mấy ngày nay tôi bị cảm, cứ ho khan nên không được xếp coi thi.” Lão Viên ho mấy tiếng, chờ tiếng chuông bắt đầu thi vang lên mới đặt đề thi lên bàn.” Lát nữa anh ở đây làm bài, tôi đến hành lang, tránh làm phiền anh.”
“Không sao, thầy tìm chỗ nghỉ ngơi đi, sẽ không ảnh hưởng tôi.” Khấu Lão Nhị nói.
Lão Viên cười, đi ra khỏi văn phòng.
Môn Văn đối với Khấu Thầm mà nói là môn dễ nhất, dù sao cũng vì Lão Viên, mới đầu cậu cũng coi như là tình nguyện nghe giảng môn Văn, lại ra sức ôn tập như này nên lúc làm bài rất thoải mái.
Thậm chí bài viết cũng không khó, nội dung tham khảo là mấy câu thơ liên quan đến tuổi trẻ, hãy nói về việc bạn hiểu “tuổi trẻ” như thế nào.
Đối với Khấu Thầm, nhóm bảy người chính là ví dụ sẵn có, chuyện nhóm bọn họ từng trải qua, bao gồm cả giáo viên trường và phụ huynh đều có thể lấy ra để “hiểu”.
Nhưng mà điều khiến Khấu Thầm buồn bực là trước đây không biết viết gì hết ngồi chờ kết thúc thi, bây giờ có thể viết ra được vài thứ rồi lại cảm thấy thời gian không đủ.
Mỗi lần giáo viên nhắc nhở, thời gian đều ít hơn bản thân cậu tính toán.
Điều hòa thổi trên đỉnh đầu khiến cậu sốt ruột chảy mồ hôi đầy người.
Cuối cùng lúc nộp bài, cậu đã điền kín giấy thi, viết chằng chịt chi chít, trông vô cùng thỏa mãn.
Có lẽ Hoắc Nhiên nộp bài sớm mấy phút, Khấu Thầm vừa bước ra khỏi phòng thì nhìn thấy cậu đang đứng ở con đường đối diện, trong tay còn cầm một cái túi ni lông, bên trong đựng mấy chai nước.
“Mày ra sớm à?” Giang Lỗi vọt đến, ngạc nhiên hét lên, “Mẹ nó mày ra bao lâu rồi?”
“Trước 10 phút.” Hoắc Nhiên nói, “Tao kiểm tra một lượt, sửa một lần, lại không biết sửa đúng hay không, tao sợ kiểm tra nữa thì sửa câu đúng thành sai nên ra ngoài luôn.”
“Thế thì thời gian của mày đủ quá nhỉ?” Giang Lỗi nói, “Đệt, sao tao không có thời gian kiểm tra, tao chỉ nhìn một lần thôi thì chuông đã kêu rồi, không sửa được một câu nào hết.”
“Không chừng đúng hết đó.” Hoắc Nhiên cười nói.
“Mơ đi!” Giang Lỗi lấy một chai cola từ trong túi ra.
Vừa mới mở nắp định uống thì cậu ta nghe thấy Hoắc Nhiên nói: “Quầy bán chỉ có một chai cola, chai này của Khấu Thầm.”
“Ý gì hả?” Giang Lỗi giơ chai cola.
“Ý là chai này là của tao.” Khấu Thầm giật chai cola ra khỏi tay cậu ta, uống mấy ngụm, “Đã!”
“Tao mới thi xong, mệt muốn chết nên không muốn cãi nhau với tụi mày.” Giang Lỗi cúi đầu lại nhìn vào trong túi, “Vậy thì cho hỏi, bây giờ có vita, ice tea, với cả nước ép rồi dailyC*, cái nào tao uống được?” (*tên các loại đồ uống)
“Được hết.” Hoắc Nhiên cười nói.
Giang Lỗi lấy ice tea, sau khi ngửa đầu uống một hơi cạn chai thì chỉ Hoắc Nhiên: “Hai đứa mày như này sẽ bị tụi tao ghi thù đó, chờ tao thoát ế thì mẹ nó hôn môi cũng phải hôn trước mặt hai đứa mày.”
Một lát sau, nhóm bảy người ngoại trừ Từ Tri Phàm đi vệ sinh thì những người khác thi xong đều tập trung ở căn tin, lần đầu tiên mọi người thảo luận về nội dung thi sau khi thi xong.
“Đúng là thần kỳ.” Hồ Dật nói, “Tụi mình vậy mà so đáp án?”
“Đúng thế, trước đây không phải không so mà là hoàn toàn không biết chọn đáp án gì.” Ngụy Siêu Nhân nói, “Cũng chẳng biết đã viết con khỉ gì.”
“Cảm giác này cũng được.” Hứa Xuyên nói.
“Cậu thi thế nào? Phát huy bình thường chứ?” Hoắc Nhiên nhỏ giọng hỏi Khấu Thầm.
“Tạm được.” Khấu Thầm nói, “Bài viết tôi cảm thấy viết rất tốt, suýt nữa không viết xong.”
“Đỉnh thế.” Hoắc Nhiên bật cười, “Không biết bên ba cậu thi như thế nào, thi được không.”
“Ông ấy chắc không vấn đề gì.” Khấu Thầm thở dài, “Tôi á, cũng không mong sánh bằng ông ấy, tôi chỉ cần được trung bình thì tôi đã có thể ưỡn ngực rồi.”
“Có phải trước đây cậu