Dịch: LTLT
Hoắc Nhiên cảm thấy lúc Khấu Thầm dùng thái độ giả ngầu như này nói rằng mình có lẽ cũng thi vừa đủ trung bình ở trước mặt người ba học xuất sắc, cậu còn thấy hơi xấu hổ giùm Khấu Thầm.
Nhưng mà rõ ràng mấy ngày nay Khấu Thầm cảm thấy thi cũng được, cho nên tâm trạng rất tốt.
Khấu Lão Nhị cũng không cãi nhau với cậu, chỉ hỏi: “Hôm nay con có về nhà không? Ba tiện đường chở con về.”
“Con không về.” Khấu Thầm nói, “Ngày mai con mới về, tối nay tụi con phải ăn mừng.”
“Được.” Khấu Lão Nhị gật đầu, “Vậy ba đi đây.”
Chờ Khấu Lão Nhị biến mất ở góc lầu, Hứa Xuyên mới đánh một phát lên vai Khấu Thầm: “Mày ở trước mặt ba mày đắc ý cái gì? Còn “cũng như thế”, như thế cái gì? Được trung bình à?”
“Đúng vậy.” Khấu Thầm nhướng mày, “Sao hả?”
“Lúc có kết quả, ba mày bỏ xa mày hơn một trăm điểm thì sao đây?” Từ Tri Phàm cười hỏi.
“Có rồi tính sau.” Khấu Thầm đi về phía tòa nhà làm việc, “Khiêu khích mặt đối mặt như này không được thua.”
Lão Viên đang dọn dẹp đồ đạc ở trong văn phòng, chuẩn bị đến lớp.
Ông thấy bọn họ bước vào bèn cười hỏi: “Sao đây, vội vàng đến báo tin vui à? Thầy đang định đến lớp này.”
“Thầy mau hỏi đi!” Giang Lỗi hét lên.
“Thi thế nào?” Lão Viên cười, nâng cao giọng hỏi.
“Cũng được!”
“Rất tốt!”
“Có thể được trung bình!”
“Chắc chắn giỏi hơn trước nhiều!”
Cả đáp lập tức hét lên, lần lượt trả lời.
“Tri Phàm cảm thấy thế nào?” Lão Viên lại nhìn Từ Tri Phàm.
“Rất khó ạ.” Từ Tri Phàm nói, “Đề Toán sao lại khó đến thế…”
“Khó hả?” Hồ Dật hỏi.
Từ Tri Phàm nhìn cậu ta: “Có một câu, em không biết có nên nói hay không?”
“Nói đi.” Lão Viên nói.
“Bình thường học sinh ngu đều không cảm nhận được rốt cuộc đề có khó hay không, dù sao đều là cắm đầu viết lụi.” Hứa Xuyên lập tức giành trả lời, “Đúng không? Lúc ra khỏi phòng thi, đám học sinh giỏi đều mặt ủ mày chau, còn đám học sinh ngu thì đều cười tươi như hoa.”
“Anh Xuyên hiểu tao.” Từ Tri Phàm chỉ Hứa Xuyên, cười không ngừng.
“Cũng may giờ quan hệ tốt rồi.” Ngụy Siêu Nhân nói, “Nếu không Từ Tri Phàm như thế này chắc chắn phải bị khai trừ ra khỏi nhóm nhạc nam tụi mình.”
“Không có tao thì tụi mày không ra mắt được đâu.” Từ Tri Phàm nói.
“Lão Viên, lát nữa được nghỉ đúng không ạ?” Hoắc Nhiên coi như vẫn còn nhớ lý do bọn họ đến đây, “Buổi tối rảnh không ạ?”
“Sao thế?” Lão Viên nói, “Mời thầy ăn cơm à?”
“Dạ.” Mọi người đồng thanh trả lời.
“Rảnh.” Lão Viên cười, “Đi đâu ăn đây?”
“… Sao thầy không từ chối một xíu?” Giang Lỗi nói, “Em còn tưởng thầy sẽ nói gì mà đừng tốn kém, mấy em đều là học sinh, chưa kiếm được tiền đừng có tiêu xài lung tung gì gì đó chứ.”
“Thầy từ chối thật rồi các em không mời nữa thì phải làm sao đây?” Lão Viên nói, “Hôm nay trong nhà thầy không có ai, đúng lúc thầy không có chỗ ăn cơm.”
Cả đám cười phá lên, Khấu Thầm nhìn điện thoại: “Vậy em đặt bàn đây ạ, đến nhà hàng của Khấu Tiêu đi, thẻ của chị ấy còn ở chỗ em.”
“Có phải năm ngoái cậu ăn xong vẫn chưa trả cho chị ấy không?” Hoắc Nhiên hỏi.
“Dù sao chị ấy cũng không cần.” Khấu Thầm cười hì hì.
Thi xong thì chắc chắn sẽ được nghỉ, dù là kỳ thi gì, sau khi kết thúc, bầu không khí trong lớp học đều vô cùng vui vẻ, có ảo giác nhẹ nhõm rằng tốt quá rồi, sau này không cần đi học nữa.
Lúc lão Viên bước vào phòng học, rất nhiều người đang ngồi trên bàn nói chuyện, tư thế không hề thay đổi, không thì nửa nằm trên ghế, giang tứ chi ra, tiếng trò chuyện có thể đấu với hàng chợ.
Lão Viên cũng mặc kệ, chỉ gọi một học sinh đang ngồi trên bệ cửa sổ xuống: “Xuống dưới, lần này thi không tốt thì còn có lần sau, đừng có nghĩ quẩn.”
Cả lớp cười phá lên.
“Vui vẻ rồi đúng không?” Lão Viên đi đến bục giảng, “Mấy em có thời gian hai ngày để vui mừng, nhưng mà sau khi có kết quả thầy cũng hi vọng các em vẫn vui mừng, thi không tốt cũng không có gì ghê gớm, giống như thầy vừa nói, còn có lần sau, đương nhiên tiền đề là các em phải cố hết mình.”
“A!” Cả lớp đều đồng thanh hét lớn lên, cũng không nghe rõ đang nói cái gì.
“Này, đầu thầy đau luôn rồi, mấy em nhỏ tiếng một chút.” Lão Viên thở dài, “Lát nữa cô Lương đến nói chúng ta ảnh hưởng đến lớp của cô ấy.”
“Văn 2 ở đối diện chưa từng nói lớp chúng ta.” Vẻ mặt Khấu Thầm khó chịu nói.
“Đối diện thì gần quá, không dám nói.” Lão Viên nói, “Được rồi, thầy nói về thời gian nghỉ và thời gian về trường làm lễ bế giảng.”
Lão Viên xoay người lại, viết thời gian lên bảng đen: “Kỳ nghỉ hè năm nay khá ngắn, bởi vì bắt đầu từ bây giờ các em đã là học sinh lớp 12 rồi, dù các em có bất cứ ý kiến hay suy nghĩ thế nào về kỳ thi đại học một năm sau, thì cũng phải đánh bại nó trước.”
“A!” Trong lớp lại phát ra tiếng hét hỗn loạn.
“Có vài lời bây giờ thầy nói có lẽ hơi sớm, nhưng mà thầy cảm thấy nói sớm cũng được, các em có thể nghĩ rõ ràng sớm hơn.” Lão Viên nói, “Cố gắng thì nhất định phải cố gắng rồi, có vài chuyện các em phải đối mặt, nói cách khác đây là lựa chọn tốt nhất của các em bây giờ. Vậy thì đừng nghĩ nhiều về chuyện khác nữa, không trốn được thì chấp nhận thử thách, vất vả một năm giành chiến thắng vẫn tốt hơn là khó chịu một năm lại thua.”
Âm thanh nói chuyện trong lớp dần dần lắng xuống.
“Đã hiểu chưa?” Lão Viên hỏi, “Lúc nên lên tiếng thì đều im lặng, không có dũng khí nào sao?”
“Hiểu rồi ạ!” Cả lớp đồng thanh gào lên.
Gào xong lại bắt đầu la hét.
Lão Viên xua tay với bọn họ: “Được rồi, được rồi. Thầy hơi lo lắng trần nhà ở lầu dưới, học kỳ sau chúng ta không học ở lầu trên nữa, tranh thủ trước khi rời khỏi đừng có làm hư nó nữa.”
“Phải đổi phòng học à?” Khấu Thầm nhìn Hoắc Nhiên.
“Đổi phòng học chẳng phải rất tốt sao?” Hoắc Nhiên nằm sấp trên bàn, “Tòa nhà dạy học của chúng ta cũ rồi, đi đường còn không bằng phẳng, cũng không có lầu ba, nếu không thì trần nhà của chúng ta cũng sụp rồi.”
“Có hơi không nỡ.” Khấu Thầm nói.
“Tôi cũng hơi hơi.” Hoắc Nhiên nói, “Đây là nơi bắt đầu mối tình đầu của tôi.”
Khấu Thầm không lên tiếng, cũng nằm sấp xuống bàn, cười hì hì với cậu.
“Lão Viên nói thiết kế phòng học của tòa nhà cũ này rất tốt, lúc nói chuyện không cần cao giọng hét lên.” Giang Lỗi ở đằng trước xoay người lại, cũng nằm sấp xuống bàn cùng bọn họ.
“Phải.” Hoắc Nhiên nhìn con kỳ đà này, bỗng nhiên cảm thấy không biết làm sao, nhưng mà bây giờ mọi người đều đang trên đà cảm xúc, cậu chỉ đành nhịn.
“Lần trước lúc ba tôi đến lớp, nói là ngồi ở cuối lớp cũng nghe thấy rõ ràng.” Khấu Thầm nói, “Lúc tôi học lớp 10, học ở bên tòa nhà mới hình như không có thoải mái như này.”
“Có khi nào là vì sau khi mày đến bên này, mỗi ngày đều dính với Hoắc Nhiên.” Giang Lỗi nói, “Cho nên cảm thấy thoải mái không?”
“Lỗi Lỗi.” Khấu Thầm nhìn cậu ta, “Có phải gần đây mày thấy thoải mái lắm không?”
“Không có.” Giang Lỗi rời khỏi mặt bàn, xoay người về phía trước, “Học hành mệt quá, cả người đều khó chịu, haiz… khó chịu muốn chết…”
Kỳ thi kết thúc là chuyện rất vui, tuy bài tập của các môn đều khá nhiều, với lại vì lớp 12 sẽ đi học sớm hơn nên thời gian nghỉ hè cũng bị rút ngắn không ít nhưng chỉ cần hiện tại nhẹ nhõm thì có thể khiến bọn họ vui rồi.
Dù sao cũng là thiếu niên, muốn nói nhìn về trước thì cũng sẽ nhìn nhưng trước đó dù chỉ có một giây tận hưởng thôi bọn họ cũng sẽ không bỏ qua.
Nhóm bảy người cộng thêm lão Viên, gọi hai chiếc xe, đi thẳng đến khách sạn của Khấu Tiêu.
Lúc xuống xe, Hoắc Nhiên ngẩng đầu nhìn bảng hiệu khách sạn ngẩn người một lát.
Kể từ lần trước nói ra bí mật nhỏ với Khấu Thầm ở nơi này thì cậu chưa từng đến đây lại.
Nhưng khi đứng ở đây, cậu vẫn có thể nhớ rõ tâm trạng của mình lúc nhảy xuống xe cách đây mười mét, bước nhanh về phía cửa lớn của khách sạn.
Cũng nhớ rõ tâm trạng lúc cậu với Khấu Thầm đứng trước cửa sổ, Khấu Thầm nói chuyện trong ánh nắng vàng rực rỡ.
Đương nhiên, càng nhớ rõ tâm trạng lúc bí mật nhỏ được cậu vừa cẩn thận vừa liều lĩnh đưa ra dưới ánh mặt trời.
“Đi thôi.” Khấu Thầm ôm lấy vai cậu, nói khẽ bên tai cậu, “Có phải đang nhớ chuyện xưa không?”
“Cũng không xưa mấy.” Hoắc Nhiên cười, “Chuyện không lâu trước đây.”
“Đang nhớ lại à.” Khấu Thầm nói.
“Có hơi cảm thán.” Hoắc Nhiên nói, “Cậu…”
“Hửm?” Khấu Thầm quay đầu lại.
“Lớn như thế này rồi còn giận hờn chơi trò bỏ nhà đi bụi.” Hoắc Nhiên nói.
“Biến.” Khấu Thầm trừng mắt.
“Nhưng mà cũng may cậu bỏ nhà đi bụi.” Hoắc Nhiên nói.
Lẽ ra ăn buffet thì không nên đặt phòng riêng, không tiện lấy đồ ăn, nhưng mà hôm nay mục đích chủ yếu của bọn họ không phải ăn mà là muốn cảm ơn lão Viên, cho nên vẫn là nói chuyện trong phòng thoải mái hơn.
Với lại chuyện lấy thức ăn này… cách lấy khay bưng bảy đĩa thịt cùng lúc giống như Ngụy Siêu Nhân thì cũng không ảnh hưởng gì.
“Có phải bình thường các em hay tụ tập như này không?” Lão Viên hỏi.
“Đúng ạ.” Từ Tri Phàm rót nước uống cho lão Viên, “Mấy đứa tụi em