Dịch: LTLT
“Học kỳ trước thầy đã muốn gọi bạn học Khấu Thầm tham gia đội bóng chúng ta.” Huấn luyện viên nói “Nhưng mà lúc đó em ấy nói muốn an tâm học hành…”
An tâm học hành?
Hoắc Nhiên cảm thấy tai mình bị mấy câu này làm cho hoảng sợ mà điếc luôn, cái người Khấu Thầm hễ tiếng chuông tan học vang lên thì thức dậy, chuông vào học vang lên thì đi ngủ mà lại nói được bốn chữ “an tâm học hành”?
Mẹ nó là sợ huấn luyện làm lỡ thời gian cậu ta ngủ thì có!
“Không ngờ học kỳ này vẫn đến đây.” Huấn luyện viên rất vui mừng vỗ vai Khấu Thầm, lại nhìn sang Hoắc Nhiên, “Vừa hay hai em còn học chung lớp, giao lưu cũng thuận tiện.”
“Dạ.” Hoắc Nhiên buồn bực đáp một tiếng.
Vì không để cho đội viên cảm thấy đội trưởng có tâm trạng, cậu lại kéo khóe miệng bổ sung thêm một câu: “Chào mừng.”
Huấn luyện viên lại giới thiệu Khấu Thầm với các đội viên một lát thì đến phòng dụng cụ, một đám đội viên tám mấy câu xong rồi giải tán, ai làm việc nấy.
Nhưng mà Khấu Thầm ở trường học cũng rất có tiếng tăm, dù gì thì cũng chém gió hay đến thế mà, cho nên không ít đội viên vẫn còn nhìn về phía bên này.
“Đi, đi ăn cơm thôi.” Khấu Thầm đi đến trước mặt Hoắc Nhiên, trên mặt còn mang theo nụ cười.
Hoắc Nhiên không nói gì, tiến về phía trước ra khỏi nhà thi đấu.
“Tức giận rồi?” Khấu Thầm đi theo sau.
“Không có.” Hoắc Nhiên thở dài “Cậu là thật sự muốn chơi bóng rổ hay là vì chứng minh mình có thể vào mà không bị đuổi ra ngoài vậy?”
“Tôi sao cũng được hết.” Khấu Thầm nói “Lúc trước tôi chơi bóng rổ cũng là giáo viên tìm tôi…”
“Chỗ này chỉ có hai chúng ta.” Hoắc Nhiên cắt ngang Khấu Thầm “Cậu không cần cố gắng chém gió vậy đâu, đại khái là được rồi.”
“Cấp 2 tôi cũng ở trong đội bóng của trường.” Khấu Thầm cũng không bị ảnh hưởng chút nào “Cũng là giáo viên năn nỉ tôi một học kỳ tôi mới đồng ý.”
“… Cậu là ngôi sao hy vọng của bóng rổ nam Trung Quốc.” Hoắc Nhiên nói.
“Lão Cảnh có phải năn nỉ tôi hay không.” Khấu Thầm nói “Khi tôi vừa mới chuyển đến chỗ các cậu tiết thể dục đầu tiên, thầy ấy đã tìm tôi, có phải không?”
Huấn luyện viên họ Cảnh, là giáo viên thể dục của bọn họ, vô cùng nhiệt tình với sự nghiệp bóng rổ, Hoắc Nhiên luôn cảm thấy giấc mơ của thầy ấy có thể là kiếp sau trở thành một trái bóng rổ.
Huấn luyện viên có sở trường phát hiện đội viên có tiềm năng, Khấu Thầm chơi bóng cũng được, tuy Hoắc Nhiên cũng đã chơi bóng với Khấu Thầm một lần rồi, rốt cuộc trình độ như thế nào, cậu lại không đánh giá được.
“Tôi làm gì biết có phải hay không!” Hoắc Nhiên nói, “Cậu chuyển đến đây lúc nào tôi còn không biết!”
“Không thể nào.” Vẻ mặt Khấu Thầm khó mà tin được.
“Lần đầu tiên tôi biết con người cậu, chính là khi chơi bóng rổ cùng lớp các cậu.” Hoắc Nhiên nói.
“Là lần cậu muốn đánh tôi?” Khấu Thầm hỏi.
“… Phải là cậu muốn ra tay chứ?” Hoắc Nhiên nhìn Khấu Thầm.
“Phải không?” Khấu Thầm giả vờ suy nghĩ “Cậu má nó chửi người trước mà.”
“Tôi chửi cậu sao?” Hoắc Nhiên hỏi.
“Cậu chửi người của lớp tụi tôi!” Khấu Thầm nói.
“Người tôi chửi là người bên đội tôi!” Hoắc Nhiên trừng Khấu Thầm “Ai rảnh chửi mấy cậu!”
“Đệt, sắp thua chửi người đội mình.” Khấu Thầm bật cười, cười một lát lại chợt xị mặt, đổi sang vẻ mặt tràn đầy sát khí “Sau này cùng đội với cậu, nếu như sắp thua cậu dám chửi tôi…”
“Đội tôi từng dẫn vẫn chưa từng thua.” Hoắc Nhiên cắt ngang lời của Khấu Thầm.
“…Trâu bò ghê, đội trưởng Hoắc.” Khấu Thầm cảm khái một câu từ tận đáy lòng.
Tổng cộng ba lần thi đấu, mấy trận Hoắc Nhiên không nhớ rõ, cũng không tính là nhiều, nhưng cậu chỉ dẫn đội một nửa học kỳ, coi như không tệ.
Nhưng mà câu này cậu chưa bao giờ nói, cậu không có kiểu thói quen giả ngầu bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu như Khấu Thầm.
Chơi với Khấu Thầm mới có bao lâu? Vậy mà đã bắt đầu chém gió rồi?
Để phản kháng đi, lấy chém gió chống chém gió.
… Bạn học Hoắc Nhiên, cậu cần phải tự kiểm điểm lại.
Im lặng đi một đoạn, Khấu Thầm bỗng nhiên đụng cánh tay cậu.
“Hả?” Hoắc Nhiên cảnh giác quay đầu sang, không biết tên điên này có phải lại muốn siết cổ của cậu không.
Dám ôm vai tôi cho cậu tàn phế!
“Cầm.” Khấu Thầm đưa một viên kẹo sô cô la qua.
“… Lúc trên xe chẳng phải nói là viên cuối cùng rồi sao?” Hoắc Nhiên hỏi, tuy không tình nguyện, nhưng vẫn rất nhanh nhẹn nhận lấy.
“Nói cho chị tôi nghe.” Khấu Thầm nói “Người phụ nữ này, từ nhỏ đến lớn khó lòng phòng bị, cướp đồ của tôi phải nói là rất thuận tay.”
“Chẳng phải cậu rất lợi hại sao.” Hoắc Nhiên nhanh chóng lột sô cô la ra bỏ vào trong miệng “Đánh không lại chị ấy à?”
“Bà chị tôi lớn hơn tôi 7 tuổi!” Khấu Thầm la lên “Một chân cũng có thể đá tôi từ trên giường văng ra ngoài cửa, đánh con khỉ… Với lại tôi cũng không đánh con gái.”
Hoắc Nhiên cười: “Chị cậu dữ như vậy sao? Nhìn không ra đó.”
“Đó là đang ở trước mặt lão Dương, duy trì cài đặt nhân vật ngốc ngốc ngây thơ trong sáng không bị đổ.” Khấu Thầm nói “Sau lưng chính là một kẻ giang hồ, lúc nhỏ còn nói với tôi, chị nói cho mày biết một bí mật lớn, Khấu Thầm Thầm em là được nhặt về, cả nhà đều đang giấu em! Má nó chứ tôi còn tin.”
Hoắc Nhiên không nhịn được bật cười ra tiếng, suýt chút nữa bị nghẹn sô cô la trong miệng.
“Cười đi, ai mà không có chút quá khứ đau khổ chứ.” Khấu Thầm rất bi thương, sau khi liếc mắt nhìn Hoắc Nhiên lại mỉm cười, đưa tay ra nhanh chóng nắm lấy cằm của Hoắc Nhiên “Hoắc Nhiên cậu cười lên sao lại hề hước thế này, giống như một con Shiba vậy.”
“Cút.” Hoắc Nhiên hét lên, tiện tay đấm một cú vào trên cánh tay Khấu Thầm.
Khấu Thầm đầu tiên là ngẩn người, sau đó ôm cánh tay cũng hét lên: “Á…..”
Giọng rất thảm, giống y chang khi ngón tay út bị trật khớp, hét đến độ Hoắc Nhiên cũng hoang mang, nhìn tay của mình.
Mẹ nó không có dùng sức nhiều mà!
Làm từ đậu hũ sao!
Còn bay đi cho ông! Làm sao bay hả!
“Cái đờ mờ.” Khấu Thầm xoa cánh tay “Chẳng phải cậu không biết đánh nhau sao? Chẳng phải vừa đụng một cái thì má nó liền ngã sao?”
“Tôi không đánh nhau, không phải không biết đánh nhau.” Hoắc Nhiên nói “Nếu không phải Từ Tri Phàm ngăn tôi, tôi sớm đã đánh cậu tàn phế mười lần rồi.”
Khấu Thầm nhìn Hoắc Nhiên, nheo mắt lại, bỗng nhiên lấy điện thoại ra, gọi cho một số: “Alo! Từ Tri Phàm à?”
“Cậu làm gì vậy?” Hoắc Nhiên ngẩn người.
“Ngày mai tao mời mày ăn cơm.” Khấu Thầm nói xong cúp điện thoại.
“Có bệnh phải không?” Hoắc Nhiên hỏi.
“Không có cậu ta tôi đã bị tàn phế mười lần rồi.” Khấu Thầm vung cánh tay “Không phải nên mời một bữa sao.”
“… Được thôi.” Hoắc Nhiên nhìn cánh tay Khấu Thầm.
Khấu Thầm vẫn luôn vừa xoa vừa vung không ngừng, cuối cùng cậu vẫn không nhịn được nữa: “Có đau như vậy sao? Không biết còn tưởng là tôi tháo cánh tay cậu đó, sao cậu không nằm xuống đất lăn mấy vòng luôn đi?”
“Thật sự rất đau.” Khấu Thầm cuối cùng cũng ngừng lại, khoác cánh tay lên trên vai Hoắc Nhiên “Chủ yếu là không nghĩ đến.”
Hoắc Nhiên giơ tay lên, nghĩ nghĩ vẫn từ bỏ.
“Có phải cậu thấy Shiba không đẹp không?” Khấu Thầm hỏi.
“… Không phải.” Hoắc Nhiên thở dài.
“Shiba dễ thương biết bao.” Khấu Thầm nói “Đương nhiên, cậu còn đẹp hơn Shiba nhiều, chủ yếu là tôi muốn nói cậu cười lên trông rất dễ thương.”
“Tôi không phải vì chuyện này!” Hoắc Nhiên nghĩ bản thân không có cách nào giữ im lặng nữa “Cậu không véo một cái ôm một cái trên người người khác thì sẽ không nói chuyện được sao?”
Khấu Thầm có hơi giật mình nhìn Hoắc Nhiên, một hồi lâu sau mới nói: “Đờ mờ, cậu là vì chuyện này à?”
“Tôi…” Hoắc Nhiên không biết nên trả lời thế nào, nếu nói là vì chuyện này, hình như có hơi quá, nhưng nếu nói không hẳn là vì chuyện này, thì là vì cái gì đây?
“Có phải cậu bị chứng sợ hãi tiếp xúc không?” Khấu Thầm hỏi.
“Gì cơ?” Hoắc Nhiên xoay người tiếp tục đi về phía cổng trường.
“Thì có phải không thích người khác đụng vào cậu không.” Khấu Thầm nói, “Tôi với đám Hứa Xuyên nè Siêu Nhân nè khi đi cùng nhau, đều như vậy, quan hệ tốt thì khoác vai thôi, còn chưa từng thấy ai giống như cậu hết đó.”
“Không phải.” Hoắc Nhiên liếc nhìn tay Khấu Thầm vẫn còn đang khoác lên trên vai cậu “Đám Từ Tri Phàm khoác vai tôi, tôi cũng không thấy gì.”
“… Hiểu rồi.” Khấu Thầm nhấc cánh tay lên, đút vào trong túi, vụt lên phía trước.
“Hiểu cái gì?” Hoắc Nhiên hỏi.
“Quan hệ chưa tới.” Khấu Thầm không quay đầu lại, nói rất lớn tiếng, “Không thân!”
Hoắc Nhiên há to miệng, không nói được gì.
Trước đó đã nói là ăn mì, cho nên Khấu Thầm đi thẳng về quán mì đối diện trường học, còn đi rất nhanh, Hoắc Nhiên đuổi theo mấy lần, đều bị Khấu Thầm bỏ lại.
Cuối cùng Hoắc nhiên từ bỏ cái ý nghĩ đi song song này, đi theo phía sau Khấu Thầm, cậu cũng không tăng tốc nữa.
Ấu trĩ.
“Ăn mì gì?” Đến cửa quán mì, Khấu Thầm ngừng lại, vừa móc điện thoại ra chuẩn bị quét mã, vừa quay đầu hỏi Hoắc Nhiên.
Con nít à?
Tôi tức giận rồi! Không cần cậu mời nữa!
“Chẳng phải đã nói tôi mời cậu sao.” Hoắc Nhiên nói.
“À đệt.” Khấu Thầm ngơ ra, bỏ điện thoại vào trong túi lại “Thói quen.”
“Ăn mì gì?” Hoắc Nhiên hỏi.
“Mì sốt tô bự.” Khấu Thầm nói “Ai cũng nói mì sốt quán bọn họ ăn ngon.”
“Ừ.” Hoắc Nhiên gật đầu, nói với thu ngân “Một phần mì sốt, tô lớn, với một…”
Khi cậu ngẩng đầu nhìn menu, Khấu Thầm ở bên cạnh lại nói một lần nữa: “Mì sốt quán bọn họ ăn ngon.”
“Tôi biết.” Mắt Hoắc Nhiên vẫn đang quét qua các loại mì.
“Mì sốt!” Khấu Thầm trừng Hoắc Nhiên, thành thạo lộ ra vẻ mặt hung dữ, còn gằn giọng “Mì sốt của quán bọn họ ăn ngon!”
“… Hai phần mì sốt.” Hoắc Nhiên chỉ đành nói với thu ngân, “Đều là tô lớn.”
Trả tiền xong hai người tìm bàn ngồi xuống, Khấu Thầm chợt nhìn về phía sau Hoắc Nhiên.
Hoắc Nhiên cũng quay đầu lại theo, nhìn thấy đằng sau cách bọn họ một bàn, có vài nữ sinh đang ngồi, trong đó có một người cúi đầu.
Tuy số lần nhìn thấy Hà Hoa không nhiều, nhưng Hoắc Nhiên gần như đã có thể từ đỉnh đầu nhận ra được chị ấy, Hà Hoa trông như thế nào cậu không nhớ rõ, ấn tượng của cậu đối với Hà Hoa chính là đỉnh đầu.
“Hôm nay lớp 12 đi học à.” Khấu Thầm nói.
“Sao vẫn còn đi chung với đám Lý Giai Dĩnh?” Hoắc Nhiên thấp giọng nói.
“Không thì sao đây.” Khấu Thầm rút ra đôi đũa xoa ở trong tay “Chị ấy lại không tính phản kháng.”
Hoắc Nhiên không nói gì.
“Hai người kia là người trong đội bóng các cậu phải không?” Khấu Thầm hỏi.
“Ừ.” Hoắc Nhiên không có quay đầu nhìn nữa, ban nãy cậu đã nhìn thấy rồi.
Lý Giai Dĩnh và hai cô nữ sinh, thêm Hà Hoa, bên cạnh còn có hai nam sinh, không phải mấy tên bị bay đi