Dịch: LTLT
“Ăn mì của cậu đi.” Khấu Thầm nói, “Coi cậu bị dọa kìa, ba tôi có thể để cho tôi đói chết sao, chị tôi cũng không thể để tôi đói chết đâu.”
“Nói như vậy.” Hoắc Nhiên gắp một miếng thịt nhỏ lên, trong tương của mì sốt có thể tìm thấy một đống thịt gắp lên được là một việc vô cùng vui vẻ, “Ai cũng không thể để cậu đói chết phải không?”
“Vậy mà tôi nói quẹt thẻ cậu, cậu lại sợ thành như thế.” Đũa của Khấu Thầm bỗng nhiên vươn ra, với thủ đoạn nhanh chóng và chính xác, gắp đi miếng thịt nhỏ ở đầu đũa của Hoắc Nhiên.
“Cậu…” Hoắc Nhiên nhìn Khấu Thầm bỏ thịt vào miệng, “Bây giờ cậu mẹ nó sắp đói chết rồi phải không?”
“Là nấm hương, không phải thịt.” Khấu Thầm nói.
“Cái con khỉ ấy.” Hoắc Nhiên nói.
“Thật đó.” Khấu Thầm cúi đầu tìm trong tô của mình, gắp lên một miếng nấm hương nhỏ bỏ vào tô Hoắc Nhiên, “Trả cậu, đồ keo kiệt.”
“Tôi thật sự, vô cùng, muốn đánh cậu.” Hoắc Nhiên nhìn Khấu Thầm.
“Nhưng lại cảm thấy đánh không lại.” Khấu Thầm nói, “Cho nên quyết định nhịn.”
“Cút.” Hoắc Nhiên thật sự là không còn lời gì để nói, quăng đũa dựa ra sau, nghĩ nghĩ lại không nhịn cười được, cuối cùng thở dài, “Haiz…”
“Ăn nhanh đi đội trưởng.” Khấu Thầm nói, “Lát nữa dẫn tôi đi huấn luyện.”
Hoắc Nhiên cầm đũa lên ăn mấy miếng lại ngừng: “Ban nãy cậu gọi điện thoại cho ai nói mang người đến vậy?”
“Xã hội đen.” Khấu Thầm nhướng mày.
“… Thực tế một chút được không?” Hoắc Nhiên cố gắng vật lộn để bản thân đừng quen thói Khấu Thầm chém gió lợi hại.
“Thực tế giờ này có.” Khấu Thầm cầm điện thoại lên xem giờ, “Bọn họ có thể phải sau hai tiếng nữa mới đến được.”
“Sau này đừng dùng cái kiểu làm màu không tới nơi này nữa được không?” Hoắc Nhiên vừa nghe câu này thì gần như biết là xã hội đen không tồn tại rồi, “Lát nữa không ai đến chúng ta sẽ bị chế giễu đến khi tốt nghiệp đại học, lại còn trở thành trò cười cho bọn họ mỗi khi họp lớp nữa. Cho dù sau hai tiếng nữa thật sự có người đến, ai còn chờ được hả, bọn họ đi hết rồi!”
“Cái này cậu không hiểu.” Khấu Thầm lùa mấy cọng mì cuối cùng trong tô, “Vì để chúng ta trở thành trò cười mỗi khi bọn họ họp lớp sau này, bọn họ chắc chắn sẽ chờ.”
Hoắc Nhiên không nói nữa, bưng tô hung hăng ăn hết số mì còn lại.
Nhưng mà Khấu Thầm nói tuy có hơi quá, phân tích lại rất chuẩn.
Ăn xong mì, Lưu Vũ xếp tiền trên bàn thành một nắm, đi đến đây, cầm tiền trong lòng bàn tay đập bộp bộp: “Người mày kêu đâu?”
Hoắc Nhiên thấy bọn họ cầm tiền Khấu Thầm đi đoán là để chọc tức, nhưng vào lúc nhìn thấy cảnh này, trong lòng cậu coi như là triệt để xem thường bọn họ.
“Khó khăn vất vả.” Khấu Thầm nói, “Sau giờ tự học chờ mày.”
“Khấu Thầm.” Lý Giai Dĩnh bước đến, “Ra mặt giúp đỡ người khác không dễ dàng như vậy, đừng tưởng đánh nhau một trận thì có thể làm gì người ta, còn một năm nữa đó, tao chơi với mày.”
“Đừng chớ.” Khấu Thầm nói, “Mẹ tôi không cho tôi chơi với người xấu.”
“Đừng phí lời với nó.” Chu Hải Siêu ở bên cạnh nói xong lại nhìn Khấu Thầm, “Nhóc con, hôm nay không thấy được người, mày chết chắc rồi.”
Đám người đó nói xong lời đe dọa thì đi ra khỏi quán mì.
Khi Hà Hoa đi ngang qua hai người họ, quay đầu nhìn bọn họ, muốn nói gì đó thì bị Khấu Thầm ngắt lời: “Đừng tự mình đa tình.”
Hà Hoa cúi đầu đi mất.
Hoắc Nhiên thở dài.
“Thấy chưa.” Khấu Thầm gõ bàn, “Còn có người chém gió được hơn cả tôi, không thấy được người tôi chết chắc rồi. Hắn ta tính đánh chết tôi kiểu nào đây?”
“Hay là thế này.” Hoắc Nhiên nhíu mày suy nghĩ, lấy điện thoại ra, cắn răng, đã mất mặt thì mất luôn cho rồi, “Tôi gọi mấy đứa bạn học cấp hai đến.”
“Để làm gì?” Khấu Thầm nhìn Hoắc Nhiên.
“Giúp anh tìm vài người đến diễn xã hội đen đó anh hai!” Hoắc Nhiên nói.
“Bạn cấp hai của cậu là xã hội đen sao?” Khấu Thầm cười hỏi.
“Không phải, nhưng bộ dạng không giống người tốt lắm.” Hoắc Nhiên nói, “Cậu tưởng là xã hội đen dễ tìm như vậy sao? Xã hội pháp chế, cậu cho là có thể tùy tiện gọi một đám lưu manh gì đó đến à?”
“Vậy thì cậu gọi cái đếch gì.” Khấu Thầm nói.
“Nếu không cậu tính kết thúc thế nào? Nếu cậu không làm màu thì chẳng phải chuyện xàm xí này đã không có rồi?” Hoắc Nhiên nói, “Cậu tưởng là tôi vui vẻ làm việc này à.”
“Thế thì vì sao cậu muốn gọi người giúp tôi?” Khấu Thầm lại hỏi.
“Chẳng phải cậu ở vùng khác chuyển đến sao?” Hoắc Nhiên nói, “Ở đây tổng cộng có một học kỳ, cậu quen biết được bao nhiêu người?”
Khấu Thầm cười không nói gì.
Hoắc Nhiên nhìn Khấu Thầm, một lát sau xua tay: “Cút, tôi mặc kệ, tôi điên sao mà lo cho cậu.”
“Cảm ơn.” Khấu Thầm nói.
“Gì đó!” Hoắc Nhiên cảnh giác.
“Từ lần cậu ở trong văn phòng tranh cãi với Lương Mộc Lan, cậu nói không phải tôi cố ý giẫm hư sàn nhà thì tôi đã biết.” Khấu Thầm vỗ vai Hoắc Nhiên, “Đủ nghĩa khí.”
“Cậu mau thôi đi.” Hoắc Nhiên nói, “Tôi đã không tính gọi người giúp cậu nữa rồi.”
“Không cần gọi.” Khấu Thầm nói, “Thật sự, cậu yên tâm.”
Trở lại nhà thi đấu, lại hoạt động một xíu coi như tiêu thực, huấn luyện viên Cảnh bước vào, gọi Hoắc Nhiên đến bên cạnh, nói kế hoạch huấn luyện của tối nay.
Khấu Thầm đứng ở bên cạnh sân bóng, nhìn thấy Chu Hải Siêu và Lưu Vũ đứng ở đường biên đối diện, nếu như bây giờ không phải là thời gian huấn luyện đội bóng, nếu như bên cạnh không có nhiều người như vậy, có lẽ Khấu Thầm đã đi đến đánh hai tên này ngã từ lâu rồi.
Hoắc Nhiên nói chuyện với huấn luyện viên một lát. Huấn luyện viên Cảnh quay người đi ra ngoài, Hoắc Nhiên đi đến cạnh sân bóng, cởi áo khoác ra: “Tập hợp.”
Các đội viên đều ngừng lại, đi đến trước mặt cậu, ước chừng xếp thành ba hàng, Khấu Thầm cũng rất nghe lời đi đến bước vào trong đội ngũ.
Hoắc Nhiên quét mắt nhìn mọi người, ánh mắt đối diện với sân bóng ngừng lại khoảng không phẩy mấy giây, lại dời mắt đi rất nhanh: “Đội viên mới khối 10 huấn luyện tố chất, chạy lặp lại, nhảy cóc.”
“Đã rõ.” Vài đội viên khối 10 lên tiếng.
“Các đội viên cũ hôm nay luyện kỹ năng, năm năm công thủ với chuyền nhanh bên ngoài.” Hoắc Nhiên nói, “Khấu Thầm một một với tôi xem thử kỹ thuật, đội viên khối 12 nghỉ ngơi.”
“Có ý gì?” Lưu Vũ từ bên kia bước đến.
“Ý là anh và Chu Hải Siêu hôm nay nghỉ.” Hoắc Nhiên trả lời, “Có thể về lớp học tự học buổi tối, chuẩn bị chiến đấu thi đại học.”
“Lấy việc công trả thù việc riêng phải không?” Chu Hải Siêu nói.
“Tôi không có thù riêng với bất cứ ai, tôi chỉ không phục người lợi hại hơn tôi ở trên sân bóng thôi.” Hoắc Nhiên nhìn gã, “Hai người không phải.”
Lưu Vũ tiến lên trước.
Mấy đội viên khác vội vàng đến ngăn ở giữa: “Này này này, làm gì đó? Thời gian huấn luyện, đừng kích động.”
“Mấy người không nhìn ra là nó đang nhắm vào tụi tôi sao!” Chu Hải Siêu cực kỳ khó chịu, nhưng đội viên đều là người to cao, vài người ngăn lại, hai bọn hắn chỉ có thể gào lên.
“Huấn luyện viên ở văn phòng, có ý kiến thì có thể đi tố cáo.” Hoắc Nhiên nói xong vỗ tay, “Bắt đầu huấn luyện! Khấu Thầm!”
“Đến đây!” Khấu Thầm lập tức trả lời.
Hoắc Nhiên cầm một trái bóng chuyền qua, bước đến khoảng trống giữa sân bóng: “Đến đây.”
“Rõ!” Khấu Thầm rất vui vẻ dẫn bóng nhảy ở sau lưng Hoắc Nhiên đi đến.
“Dẫn bóng qua người tôi.” Hoắc Nhiên không nói nhiều, dáng vẻ nghiêm túc bắt đầu huấn luyện.
“Bọn họ có đi tố cáo cậu không?” Khấu Thầm dẫn bóng, nghiêng người ép Hoắc Nhiên về bên trái.
“Có.” Hoắc Nhiên nhanh chóng di chuyển, cắt đứt đường đi về phía trước của Khấu Thầm.
“Vậy thì làm sao đây?” Khấu Thầm chuyển bóng từ phía sau sang bên trái, vừa định nhân lúc trọng tâm Hoắc Nhiên vẫn còn đang ở bên trái thì từ bên phải Hoắc Nhiên vượt qua, tay phải Hoắc Nhiên đã đưa đến phía dưới cánh tay Khấu Thầm, bóng bị Hoắc Nhiên chặn mất, văng ra ngoài.
“Có gì mà phải làm sao, tôi dám để bọn họ đi tố cáo thì có cách đối phó.” Hoắc Nhiên nói, “Đi nhặt bóng.”
“Tố cáo rồi thì làm sao?” Khấu Thầm rất cố chấp, đi đến nhặt bóng, lúc dẫn bóng vào tấn công lại hỏi lần nữa.
“Huấn luyện viên sẽ nghe tôi.” Hoắc Nhiên giơ tay không chờ Khấu Thầm đến gần, trực tiếp móc bóng dẫn đi, cất cao giọng la lên, “Nghiêm túc chút!”
“Đệt.” Khấu Thầm bị Hoắc Nhiên làm cho giật mình, lùi về sau một bước, nhưng vẫn chưa từ bỏ, “Vì sao sẽ nghe cậu?”
“Chức đội trưởng này.” Hoắc Nhiên cười với Khấu Thầm, “Là huấn luyện viên đến nhờ tôi làm.”
“… Ở chỗ này đang chờ tôi sao?” Khấu Thầm phì cười.
“Cho nên cậu đừng đắc ý trước mặt tôi.” Hoắc Nhiên giơ tay lên ném bóng vào vòng luyện tập ở trên tường.
Khấu Thầm nhảy lên cùng lúc với bóng rời tay Hoắc Nhiên, một bàn tay đập bóng xuống.
“Đẹp.” Hoắc Nhiên nói.
“Gà mờ, tôi…” Khấu Thầm vừa mới nói câu mở đầu đã bị Hoắt Nhiên cắt ngang.
“Tiếp tục, dẫn bóng, khi nào qua được, khi đó bắt đầu chém gió.” Hoắc Nhiên nói.
“Ông nội cậu.” Khấu Thầm nhỏ giọng mắng, dẫn bóng xông đến.
Khấu Thầm làm chuyện gì đều không mấy nghiêm túc, bảo cậu nói một sở thích hoặc hứng thú trong mười giây cậu chưa chắc có thể nghĩ ra được. Trước khi chuyển trường đến đây, cậu cũng có chơi bóng rổ, nhưng mà không đến mức thích, chủ yếu là cảm thấy rất phong cách.
Dù sao sân bóng đá quá to, không nhìn rõ người, sân bóng rổ thì khá tốt, đầu Đông chạy đến đầu Tây cũng có thể nhìn rõ gương mặt anh tuấn và động tác cực ngầu của cậu.
Nhưng Hoắc Nhiên không giống vậy, Khấu Thầm nghĩ Hoắc Nhiên chơi bóng rổ chắc hẳn chỉ là vì yêu thích.
Rất nghiêm túc.
Sợ nhất là người có kỹ thuật nghiêm túc.
Mãi đến khi kết thúc huấn luyện, Khấu Thầm vẫn chưa có mấy lần có thể dẫn bóng thành công ra khỏi vòng phòng thủ của Hoắc Nhiên.
Sau khi Hoắc Nhiên tổng kết tình hình buổi huấn luyện hôm nay với các đội viên thì phất tay: “Giải tán đi.”
“A ——” Khấu Thầm cùng mọi người vận động cánh tay một lát hét lên, sau đó cầm áo khoác, lấy điện thoại nãy giờ vẫn chưa xem.
Bên trên có ba cuộc gọi nhỡ của Khấu Tiêu.
Còn có mấy tin nhắn thoại.
Cậu mở tin nhắn cuối cùng ra nghe.
“Mày chết rồi! Gọi điện thoại bao nhiêu cuộc đều không nghe, mày chết chắc rồi!”
Cậu vội vã gọi điện thoại cho lão Dương, bên kia lão Dương nghe máy rất nhanh: “Alo?”
“Chị em đâu?” Khấu Thầm hỏi.
“Tìm dao đâm em rồi.” Lão Dương nói, “Em có chuyện gì thế, gọi người đến lại không nghe điện thoại, cô ấy cho là em xảy ra chuyện gì rồi, vừa mới đến thương lượng với bảo vệ, nói vào trong đưa quần áo cho em đó.”
“Vào rồi sao?” Khấu Thầm hỏi.
“Mới vào.” Lão Dương nói, “Tình hình chỗ em thế nào?”
“Để em gọi cho chị ấy đi. Em vừa mới huấn luyện xong, không xem điện thoại.” Khấu Thầm đi đến bên