Ngông Cuồng (Khinh Cuồng)

Chương 32


trước sau

Dịch: LTLT

Lúc Hoắc Nhiên chạy ra khỏi phòng học, phát hiện Khấu Thầm đã xuống hết một tầng lầu rồi, khi đang nghĩ có cần phải vịn cầu thang trượt xuống không, Khấu Thầm đã trực tiếp nhảy lên.

Vèo ——

Phóng hết cầu thang của một lầu, rơi xuống cầu thang lầu một phía trước.

Thậm chí ngay cả động tác hỗ trợ chống tay xuống đất cũng không cần, trong khoảnh khắc rơi xuống chân cậu đã đạp một cái, cả người đã vọt ra bên ngoài tòa nhà dạy học.

Đương nhiên, chọn dùng cách thức xuống lầu kiểu này, nguyên nhân chủ yếu chắc chắn là lo lắng cho lão Viên.

Nhưng Hoắc Nhiên cho rằng, cũng có liên quan đến việc không ít người lớp Văn 3, Văn 4 ở lầu một đều đã ra ngoài, dùng cách thức gây chú ý rơi xuống trước mặt một đám nữ sinh…

So với kiểu từ trượt cái vèo từ tay vịn cầu thang xuống giống như cậu thì vẫn tiêu sái hơn một chút.

Vèo, vèo, vèo, vèo, vèo.

Hoắc Nhiên quay đầu lại nhìn, năng lực bắt chước của mọi người đều rất mạnh, sau khi cậu từ tay vịn cầu thang trượt xuống, đám người Từ Tri Phàm đuổi theo ở phía sau, toàn bộ đều dùng cách thức giống nhau để xuất hiện.

Phía sau còn có những nam sinh khác trong lớp nữa.

Từng người nối tiếp từng người từ tay vịn cầu thang trượt xuống.

Cứ như thế, cảnh tượng trong nháy mắt trở nên long trọng.

Thậm chí sau khi bọn cậu chạy ra khỏi tòa nhà dạy học, phía sau còn truyền đến tiếng vỗ tay và tiếng khen hay.

Hoắc Nhiên thành thật cảm thấy, nhóm bảy người bọn cậu gần như có thể debut luôn rồi.

Văn phòng của lão Viên ở lầu hai, khi chạy đến lầu một thì có thể nghe thấy rất rõ tiếng la hét.

Một người phụ nữ đang kêu gào: “Anh đừng có kích động như thế! Mau ngừng tay! Đừng đánh nữa đừng đánh nữa!”

Một người đàn ông đang gào thét, không nghe rõ đang gào cái gì.

Còn có giọng nói vang dội của chủ nhiệm: “Báo cảnh sát! Gọi bảo vệ! Còn không dừng tay thì tự gánh lấy hậu quả!”

Khi Hoắc Nhiên chạy lên lầu hai, đã thấy Khấu Thầm xông vào chỗ chỉ cách văn phòng có hai ba mét, trên hành lang có vài học sinh đang đứng, cùng nhau giơ điện thoại quay chụp ở bên trpng văn phòng.

Có hai người trên mặt còn mang theo nụ cười phấn khích hóng hớt.

Hoắc Nhiên không khỏi cảm thấy ác cảm với loại người này, lúc đang định mắng bọn họ, Khấu Thầm chạy ngang qua người bọn họ đã vung tay mạnh một cái.

Lộp cộp cạch.

Ba cái điện thoại rớt xuống đất.

“Làm gì vậy!” Một tên trong đó tức giận gào lên.

“Im miệng cút cho bố mày!” Khi Hoắc Nhiên chạy đến gần bọn họ chỉ vào mặt tên đó.

Một đám người Văn 1 phía sau khí thế hừng hực ngang qua, mấy tên kia lập tức ngậm miệng, điện thoại cũng không dám lượm lên ngay.

Trong văn phòng đã loạn thành một đống, lúc Khấu Thầm xông vào quét mắt nhìn hoàn toàn không nhìn thấy lão Viên đang ở đâu, chỉ biết toàn bộ người đều đang chồng ở trước bàn làm việc của thầy ấy, thậm chí còn có hai giáo viên nữ đang nhào vào trong đống người đó.

Vừa nhìn cái kiểu này, cậu liền biết, người đánh lão Viên chắc chắn không chỉ có một người.

“Lão Viên!” Khấu Thầm hét lên một tiếng.

“Khấu Thầm! Mấy em đừng xúc động!” Vào lúc này vậy mà lão Viên vẫn còn có thể nhớ rõ giọng nói của cậu, có thể phán đoán được rằng không chỉ có một mình cậu đến, còn có thể nhắc nhở bọn họ đừng có manh động.

Khấu Thầm không chút chần chừ vọt vào, nhắm trúng một gã đàn ông bị giáo viên nữ A lôi kéo, một tay tóm lấy sau cổ áo của gã, kéo mạnh một cái.

Nghe theo lời của lão Viên, không manh động thì làm sao có thể xứng được với cậu!

Một gã đàn ông khác còn đang vung nắm đấm bị cậu kéo thật mạnh ra khỏi đống người đó.

“Đánh anh ta!” Tiếng của một người phụ nữ đã đè thấp giọng lại.

Khấu Thầm ngẩn người, trong văn phòng này ngoại trừ một nữ phụ huynh đã trốn ở sau cửa, cũng chỉ còn hai giáo viên nữ mà thôi, mà giọng nói này cách cậu rất gần, chắc là nữ giáo viên A vừa rồi mới lôi kéo trong đó, đây là giáo viên tiểu Tôn dạy bọn họ môn chính trị.

“Tránh ra!” Cô Tiểu Tôn dùng sức đẩy gã dàn ông bị kéo ra ngoài.

Rõ ràng sức chiến đấu của cô quá yếu, cái đẩy này không có bất kỳ tác dụng nào, ngược lại đẩy ra gương mặt tức giận của gã đàn ông kia, gã đưa tay lên vung về phía gương mặt của cô.

“Cái con mẹ nó!” Khấu Thầm nện một cú lên trên mặt của gã.

Đầu của gã hất lên, khiến cả người lảo đảo lùi về sau mấy bước, hai chân bị chính gã quấn lại với nhau té xuống đất.

“Xảy ra chuyện gì vậy! Lão Viên!” Đám người Hoắc Nhiên xông vào văn phòng, hét lên.

“Kéo bọn họ ra!” Cô Tiểu Tôn vừa thấy có nhiều trợ thủ đến, lập tức la lên, vừa nhảy cao vừa chỉ về đống người, “Thầy Viên đang ở dưới! Kéo bọn họ ra! Mau!”

Hoắc Nhiên giống như chạy lấy đà rồi nhảy lên, vung tay xuống một cái đầu của tên lạ hoắc nào đó đang đè lên trên người lão Viên đã không nhìn thấy được nữa.

Bình thường hầu như cậu đều dùng tư thế này để block đối thủ.

Chơi bóng rổ vẫn có tác dụng.

Sau đó cái đầu này liền bị Khấu Thầm kéo ra nửa người.

Nhóm bảy người phía sau cùng nhau xông lên, đằng sau gần như là toàn thể nam sinh của Văn 1.

Cảnh tượng ngay lập tức trở nên sôi nổi vô cùng, tiếng mắng chửi, các loại tiếng kêu cót két phát ra khi bàn ghế bị xê dịch, tiếng lộp độp bốp bốp của sách và cúp rớt xuống đất.

Người đang đè lên trên người lão Viên bị bọn họ không ngừng kéo ra.

Chủ nhiệm, Thiên Tuế, một giáo viên, hai giáo viên… Mỗi lần kéo ra được một người, Giang Lỗi với Ngụy Siêu Nhân đứng ở sau cùng đều sẽ giơ nắm đấm lên.

“Chủ nhiệm?”

“Chào thầy Lý.”

“Thầy Trương không sao chứ!”

Cuối cùng Giang Lỗi sốt ruột, phát ra tiếng gào thét: “Lão Viên đâu! Đào lão Viên ra! Sắp bị đè chết rồi đó! Lão Viên ——”

Cuối cùng lúc lão Viên xuất hiện ở trước mặt mọi người, trong văn phòng đã loạn xà ngầu cả lên, phụ huynh nam bị kéo ra ngoài có ba người, đang chia nhau đánh với bảo vệ đã chạy đến.

“Lão Viên!” Bọn họ chẳng quan tâm đến những chuyện khác, vừa nhìn thấy lão Viên đã nhào đến.

“Khoan! Khoan!” Từ Tri Pham giang tay ra ngăn bọn họ lại, “Khoan đã!”

Cậu ta quay người nằm sấp trên bàn, nhìn lão Viên cũng đang nằm sấp trên bàn: “Lão Viên, trước tiên đừng động, có chỗ nào đau không? Có thể động đậy không?”

Hoắc Nhiên cũng nằm sấp xuống nhìn, khóe mắt lão Viên bị đánh rách rồi, một vết máu đọng ở trên mặt, khóe miệng cũng sưng lên, còn có vết máu.

“Đậu má!” Hoắc Nhiên thật sự tức đến điên người, bật người dậy đạp một phát vào một gã đàn ông gần cậu nhất còn đang tranh chấp với bảo vệ và mấy đứa nam sinh bọn cậu, “Mấy người mẹ nó đều chết hết đi!”

Gã đàn ông bị đạp cho quỳ xuống đất, bảo vệ tiến lên nhân lúc gã không đứng lên được, khống chế gã lại.

Lúc này Hoắc Nhiên mới biết, vì sao ba Khấu nói kiểu như Khấu Thầm bác ấy một tay đánh lại tám đứa, đối mặt với đàn ông trung niên có học võ này, kiểu như bọn cậu vẫn còn tính là nam sinh thời kỳ cuối làm mầm non của tổ quốc, cách biệt về sức lực và thể lực vẫn rất lớn.

Về mặt lý thuyết hẳn là phụ huynh học sinh nhưng mà nhìn thế nào cũng giống đàn ông đánh nhau, một đám nam sinh các cậu vào hỗ trợ, một lúc lâu mới khống chế được.

Lão Viên chống bàn từ từ đứng dậy.

“Thầy Viên thế nào rồi?” Chủ nhiệm giống như kiểm tra người, vừa sờ vừa vỗ qua lại ở trên người lão Viên.

“Không sao.” Lão Viên xoa khóe miệng, nhìn chủ nhiệm, lại nhìn mấy giáo viên còn lại, “Mọi người không sao chứ?”

Lúc này mọi người mới có thời gian quan sát lẫn nhau.

Mấy giáo viên đều có hơi chật vật, quần áo giáo viên nam đều bị kéo lộn xộn, mắt kính của Thiên Tuế chỉ còn lại một bên tròng mắt, vô cùng thần kỳ còn đang treo ở trên mặt, đuôi ngựa cột ở sau đầu của cô Tiểu Tôn lúc này đã dựng thẳng lên trên đỉnh đầu, không biết đi lên trên như thế nào, một giáo viên nữ khác thì tóc dài hai mái, lúc này đã không tìm thấy đường rẽ tóc ở chính giữa rồi.

“Học sinh Văn 1, đưa giáo viên đến phòng y tế kiểm tra trước đi, “Chủ nhiệm nói, “Thầy ở đây chờ cảnh sát.”

“Mấy người còn có mặt mũi gọi cảnh sát!” Nữ phụ huynh vẫn luôn trốn ở sau cửa nói, “Trường mấy người là trường chuyên! Giáo viên giật dây học sinh yêu đương! Bây giờ xảy ra chuyện còn báo cảnh sát bắt chúng tôi?”

“Tôi nói rồi.” Chủ nhiệm nói, “Muốn nói rõ ràng chuyện này thì ngồi xuống nói, không muốn nói ở đây, thì đến đồn cảnh sát nói, chỗ chúng tôi cách đồn cảnh sát rất gần, đi bộ chỉ tốn có hai phút.”

“Hắn ta không được đi!” Một phụ huynh nam chỉ lão Viên.

“Ông còn muốn làm gì hả!” Một đám nam sinh lập tức gào lên, cùng nhau chỉ gã.

Khấu Thầm và Hoắc Nhiên lập tức bước đến, ngăn trước mặt lão Viên.

“Không sao.” Lão Viên từ giữa vai hai người thò đầu ra, nhìn phụ huynh kia, “Cái từ ‘giật dây’ này, chị có thời gian thì tra từ điển một chút, điện thoại cũng tra được, hiểu rõ có ý nghĩa gì trước đã.”

Phụ huynh kia giật mình.

“Chuyện này tôi hoàn toàn có thể mặc kệ, không phải học sinh của tôi, không có bất kỳ tiếp xúc gì với tôi.” Lão Viên tiếp tục nói, “Hai phương diện trò chuyện và bầu bạn của phụ huynh đều thiếu sót, thái độ khi xảy ra chuyện thế này, chỉ khiến cho con trẻ cách mọi người càng ngày càng xa, cô bé bằng lòng nói ra chuyện tình cảm với mọi người, chứng tỏ là cô bé còn giữ ý nghĩ muốn nói chuyện cùng mọi người, đạt được hy vọng thấu hiểu, mọi người lại dùng cách thứ như này để đáp lại cô bé.”

“Đừng nói nhảm mấy thứ vô dụng này với tôi!” Phụ huynh nam quát, “Con gái tôi từ nhỏ đã rất ngoan ngoãn, vô cùng nghe lời! Bây giờ để mấy người dạy cho biết yêu đương luôn rồi!”

“Nói con mẹ gì đó.” Khấu Thầm trừng gã, “Ông yêu đương còn phải nhờ người dạy à? Lúc ông với vợ ông yêu đương là đi học được sao? Hay là ông đi hỏi thầy hả?”

“Đây là học sinh của mấy người? Đây chính là học sinh mấy người dạy dỗ?” Phụ huynh nam trừng mắt nhìn chủ nhiệm.

“Dám suy nghĩ, dũng cảm biểu đạt, không bao giờ phục

tùng.” Lão Viên nói, “Đây là phẩm chất chúng tôi hy vọng học sinh có được… Thôi, tôi đi phòng y tế trước đây.”

Lão Viên vỗ vai Hoắc Nhiên với Khấu Thầm, vịn bả vai hai người đi ra khỏi văn phòng, còn không quên dặn dò: “Các bạn học sinh khác mau về lớp đi.”

Khi lão Viên và các giáo viên đến phòng y tế, Đào Nhụy đang đứng trước cửa nhìn về phía này.

Lúc nhìn thấy bọn họ thì chạy thẳng đến: “Sao rồi?”

“Chẳng phải chị xin nghỉ sao?” Hoắc Nhiên cũng không quan tâm nhiều hỏi, “Sao chị lại biết tụi em sắp đến?”

“Động tĩnh quá lớn.” Đào Nhụy vừa đi vừa bắt đầu kiểm tra thương tích của các giáo viên. “Có hai cảnh sát vừa mới vào, chị đoán là có giáo viên bị thương.”

“Cũng không phải vết thương lớn, không sao.” Lão Viên nói.

“Cũng may hôm nay bác sĩ Trương có đây.” Đào Nhụy nói, “Kiểm tra trước đã, nếu như có cảm giác gì bất thường vẫn phải lập tức đến bệnh viện.”

Mấy giáo viên vào phòng y tế, Hoắc Nhiên và Khấu Thầm dựa ở bên cửa, nhìn chằm chằm bên trong.

“Chắc không có gì đi.” Hoắc Nhiên nói, “Vết thương ngoài da.”

“Giáo viên khác chắc thế.” Khấu Thầm nói, “Lão Viên tôi cảm thấy có thể hơi nghiêm trọng.”

“Đệt.” Hoắc Nhiên nhíu mày, “Đó là phụ huynh của ai vậy? Có phải là phụ huynh đôi uyên ương của lớp Thiên Tuế không?”.

||||| Truyện đề cử: Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc |||||

Cơn giận của Hoắc Nhiên còn chưa được áp xuống, lúc này tiếng nói không khống chế lắm, Thiên Tuế đang ngồi trong phòng đẩy mắt kính, nhìn cậu: “Không phải.”

“Thầy Lý.” Hoắc Nhiên giật mình, vội vàng cúi người với thầy ấy, “Xin lỗi ạ.”

Thiên Tuế xua tay.

“Mặc kệ là ai.” Lão Viên nói, “Mặc kệ là ai, cũng không muốn ba mẹ của mình gây náo loạn ở trường thế này.”

“Dạ.” Hoắc Nhiên và Khấu Thầm cùng nhau lên tiếng.

“Cô Tôn cũng đánh nhau luôn?” Đào Nhụy sát trùng cho cô Tiểu Tôn, “Miệng vết thương còn rất sâu.”

“Tôi cũng không biết bị thương lúc nào.” Cô Tôn nói, “Bây giờ còn không cảm thấy đau nữa đây.”

“Nhảy lên vừa hét vừa đánh.” Khấu Thầm nói.

“Lợi hại như vậy à.” Đào Nhụy bật cười, “Nhìn không ra đó.”

“Nếu cô ở đó, cô cũng phải ra tay, tức quá mà.” Cô Tiểu Tôn nói, “Tôi làm giáo viên năm năm rồi, chưa bao giờ nhìn thấy phụ huynh vô lý đến như thế!”

“Hôm khác gặp ba em đi.” Khấu Thầm nói.

“Đừng nói bậy.” Lão Viên nói, “Con người ba em rất tốt.”

Mấy giáo viên kia kiểm tra xong đều là vết thương ngoài da, không có vấn đề gì, tha thuốc xong đều đi hết.

Tình huống của lão Viên hình như có hơi nghiêm trọng, bác sĩ Trương ấn ấn trên xương sườn của thầy: “Đau chỗ này sao?”

“Phải.” Lão Viên gật đầu, “Mà còn rất đau, anh không ấn cũng đau.”

“Thầy nằm sấp trên bàn có phải không?” Đào Nhụy nhíu mày, “Chắc là gãy xương rồi.”

“Lập tức đến bệnh viện.” Bác sĩ Trương nói, lại chỉ Hoắc Nhiên và Khấu Thầm, “Hai đứa em gọi xe đi, lập tức đưa thầy Viên đến bệnh viện kiểm tra.”

“Dạ.” Hoắc Nhiên ngay lập tức lấy điện thoại.

“Lúc đi học đã nói đừng mang điện thoại.” Lão Viên nhìn cậu, “Không thu điện thoại của mấy em mấy em thật sự không chịu sửa mà.”

“Thầy đúng là thấy sơ hở liền dạy dỗ.” Hoắc Nhiên thở dài, cúi đầu nhanh chóng quẹt trên điện thoại.

“Mấy đứa có tiền không?” Đào Nhụy lấy túi của mình qua, “Thầy Viên chắc là không mang theo ví tiền, chị đưa mấy đứa cầm một chút…”

“Có có có, chị.” Khấu Thầm vội nói. “Em có.”

“Được.” Đào Nhụy gật đầu, “Vậy đi mau.”

Khi dìu lão Viên lên xe, chủ nhiệm và hiệu trưởng từ cổng trường chạy ra ngoài.

“Tôi nghe nói thầy gãy xương rồi?” Hiệu trưởng nói nhét tiền mặt vào trong túi lão Viên, “Kiểm tra nên làm cái gì thì đều làm hết đi, nếu như bảo nhập viện, tôi với lão Bành xử lý xong bên này lập tức vào bệnh viện.”

“Tụi em có tiền.” Khấu Thầm nói.

“Nhà trường còn có thể bắt một học sinh như em ứng tiền à?” Hiệu trưởng nói, “Hai em đi cùng thầy Viên, có tình huống gì thì gọi điện thoại cho thầy hoặc là chủ nhiệm Bành.”

“Dạ biết rồi.” Hoắc Nhiên gật đầu.

Hai người mỗi người một bên ngồi ở ghế sau, kẹp lão Viên ở chính giữa.

“Một người ta đằng trước đi.” Lão Viên nói, “Chen ở chỗ này với thầy để làm gì.”

“Phải vịn chút chứ.” Khấu Thầm nói, “Lỡ như lái xe nhanh quá dòng một cái thầy không có ngồi vững thì làm sao.”

“Tôi lái chầm chậm.” Bác tài vội nói, “Yên tâm.”

Đến bệnh viện hai người đỡ lão Viên đến cấp cứu, bác sĩ sờ soạng một chút cơ bản xác định lão Viên là gãy xương sườn, lập tức sắp xếp đi chụp phim.

Hoắc Nhiên và Khấu Thầm nộp tiền, y tá đưa một cái xe lăn, bảo hai người đẩy.

Lúc lão Viên xếp hàng chờ lấy ảnh chụp, Hoắc Nhiên mới cảm thấy mình dần dần bình tĩnh lại.

Trước đó trong đầu vẫn luôn kêu ong ong, cũng không biết có phải là bị ai đập vào đầu không biết nữa.

“Cảnh sát đã đưa mấy người kia đi rồi.” Khấu Thầm nhìn điện thoại, mấy người trong nhóm đều đang báo cáo tiến triển bên phía trường học cho bọn họ, “Mấy thầy chủ nhiệm cũng đi theo.”

“Trường học trước đây của các ậu.” Hoắc Nhiên nghiêng đầu nhìn cậu, “Có loại chuyện này không?”

“Phụ huynh đánh giáo viên sao?” Khấu Thầm nói, “Không có, không đến được phụ huynh, học sinh muốn đánh thì đánh thôi.”

“Đệt.” Hoắc Nhiên lại nhớ đến tin đồn Khấu Thầm vì đánh giáo viên mới chuyển trường.

“Đệt.” Khấu Thầm cũng nói theo, sau đó quay đầu lại, đưa điện thoại về phía Hoắc Nhiên lắc lắc, “Biết là phụ huynh của ai không?”

“Ai?” Hoắc Nhiên vừa móc điện thoại vừa hỏi.

Khấu Thầm để màn hình điện thoại đối diện cậu, cậu nhìn thấy một hàng chữ Hứa Xuyên gửi đến.

– Nghe nói là ba mẹ Lý Giai Dĩnh với cả chú, cậu của chị ta.

“… Chị ta đang yêu ai vậy?” Hoắc Nhiên có hơi giật mình, mấy người tay sai bên cạnh Lý Giai Dĩnh, nhìn sơ qua chính là tay sai, không nhìn ra được ai có quan hệ yêu đương với chị ta.

“Chuyện này không biết.” Khấu Thầm nói, “Không ngờ… Nhưng mà Lý Giai Dĩnh yêu đương thì có quan hệ mẹ gì với lão Viên sao?”

“Tiết họp lớp kia của chúng ta, đã truyền khắp trường rồi, người người đều vô cùng hâm mộ.” Hoắc Nhiên nói.

“Món nợ này không lẽ tính lên trên đầu lão Viên chứ.” Khấu Thầm thở dài.

Hoắc Nhiên cũng thở dài, không lên tiếng.

Lão Viên sau khi được đẩy vào phòng kiểm tra, Hoắc Nhiên tiếp tục dựa tường xuất thần.

Khấu Thầm ở bên cạnh đang sôi nổi trò chuyện với nhóm người trong group chat.

Một lát sau, Khấu Thầm bỗng nhiên tiến đến bên tai Hoắc Nhiên nói: “Giang Lỗi nói trong lúc hỗn chiến Siêu Nhân có đập trúng nó.”

Hoắc Nhiên bật cười: “Vậy sao? Lúc đó lộn xộn như thế, tôi cũng nghi ngờ có khi nào tôi đánh trúng chủ nhiệm không.”

“Không có.” Khấu Thầm còn đang ở bên tai cậu, “Vốn dĩ tôi không muốn nói, nhưng mà đầu gối của cậu đụng phải mặ thần chết của tôi.”

“… Gì cơ?” Hoắc Nhiên xoay mặt trừng cậu.

“Cậu lấy đầu gối đụng vào mặt thần chết của tôi.” Khấu Thầm xoay người quay lưng về phía cậu, phạch một cái nhấc áo của mình lên, trở tay ra sau chỉ thần chết trên eo, chỉ còn rất chính xác, đúng ngay mặt của thần chết, “Chỗ này, có phải bị bầm một miếng không.”

“Xin lỗi.” Hoắc nhiên nhìn sau eo cậu, “Mũ của thần chết quá lớn, tôi không nhìn thấy mặt ổng có bầm hay không.”

Quả thật là bầm một miếng, diện tích rất lớn, xung quanh đầu thần chết đều là màu xanh.

Nhưng cậu không biết đây có phải là đầu gối của mình đụng hay không, Khấu Thầm nói chuyện từ trước đến nay không có căn cứ.

“Xoa cho thần chết đi.” Khấu Thầm nói.

“Lúc này không thể xoa.” Hoắc Nhiên nói, “Sẽ tăng xuất huyết máu dưới da.”

“… Sao cậu lại phiền đến thế hả.” Khấu Thầm nghiêng đầu, “An ủi một chút, bao lâu nay đánh nhau tôi chưa từng bị thương đó.”

“Lần trước lúc bắt người ta bay không phải cũng đập trúng mặt thần chết rồi sao?” Hoắc Nhiên nói.

“Cậu nói hay nhỉ có thể im mồm được không?” Khấu Thầm hỏi.

Hoắc Nhiên không nói nữa, đưa tay khẽ vỗ lên trên lưng Khấu Thầm: “Ngài chịu khổ rồi.”

————-

Lảm nhảm: Mấy thầy mấy cô trường này hăng quá ;;;v;;; tui thích cực kỳ:)))))))))))))))))))


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện