Dịch: LTLT
Lúc Hoắc Nhiên chạy ra khỏi phòng học, phát hiện Khấu Thầm đã xuống hết một tầng lầu rồi, khi đang nghĩ có cần phải vịn cầu thang trượt xuống không, Khấu Thầm đã trực tiếp nhảy lên.
Vèo ——
Phóng hết cầu thang của một lầu, rơi xuống cầu thang lầu một phía trước.
Thậm chí ngay cả động tác hỗ trợ chống tay xuống đất cũng không cần, trong khoảnh khắc rơi xuống chân cậu đã đạp một cái, cả người đã vọt ra bên ngoài tòa nhà dạy học.
Đương nhiên, chọn dùng cách thức xuống lầu kiểu này, nguyên nhân chủ yếu chắc chắn là lo lắng cho lão Viên.
Nhưng Hoắc Nhiên cho rằng, cũng có liên quan đến việc không ít người lớp Văn 3, Văn 4 ở lầu một đều đã ra ngoài, dùng cách thức gây chú ý rơi xuống trước mặt một đám nữ sinh…
So với kiểu từ trượt cái vèo từ tay vịn cầu thang xuống giống như cậu thì vẫn tiêu sái hơn một chút.
Vèo, vèo, vèo, vèo, vèo.
Hoắc Nhiên quay đầu lại nhìn, năng lực bắt chước của mọi người đều rất mạnh, sau khi cậu từ tay vịn cầu thang trượt xuống, đám người Từ Tri Phàm đuổi theo ở phía sau, toàn bộ đều dùng cách thức giống nhau để xuất hiện.
Phía sau còn có những nam sinh khác trong lớp nữa.
Từng người nối tiếp từng người từ tay vịn cầu thang trượt xuống.
Cứ như thế, cảnh tượng trong nháy mắt trở nên long trọng.
Thậm chí sau khi bọn cậu chạy ra khỏi tòa nhà dạy học, phía sau còn truyền đến tiếng vỗ tay và tiếng khen hay.
Hoắc Nhiên thành thật cảm thấy, nhóm bảy người bọn cậu gần như có thể debut luôn rồi.
Văn phòng của lão Viên ở lầu hai, khi chạy đến lầu một thì có thể nghe thấy rất rõ tiếng la hét.
Một người phụ nữ đang kêu gào: “Anh đừng có kích động như thế! Mau ngừng tay! Đừng đánh nữa đừng đánh nữa!”
Một người đàn ông đang gào thét, không nghe rõ đang gào cái gì.
Còn có giọng nói vang dội của chủ nhiệm: “Báo cảnh sát! Gọi bảo vệ! Còn không dừng tay thì tự gánh lấy hậu quả!”
Khi Hoắc Nhiên chạy lên lầu hai, đã thấy Khấu Thầm xông vào chỗ chỉ cách văn phòng có hai ba mét, trên hành lang có vài học sinh đang đứng, cùng nhau giơ điện thoại quay chụp ở bên trpng văn phòng.
Có hai người trên mặt còn mang theo nụ cười phấn khích hóng hớt.
Hoắc Nhiên không khỏi cảm thấy ác cảm với loại người này, lúc đang định mắng bọn họ, Khấu Thầm chạy ngang qua người bọn họ đã vung tay mạnh một cái.
Lộp cộp cạch.
Ba cái điện thoại rớt xuống đất.
“Làm gì vậy!” Một tên trong đó tức giận gào lên.
“Im miệng cút cho bố mày!” Khi Hoắc Nhiên chạy đến gần bọn họ chỉ vào mặt tên đó.
Một đám người Văn 1 phía sau khí thế hừng hực ngang qua, mấy tên kia lập tức ngậm miệng, điện thoại cũng không dám lượm lên ngay.
Trong văn phòng đã loạn thành một đống, lúc Khấu Thầm xông vào quét mắt nhìn hoàn toàn không nhìn thấy lão Viên đang ở đâu, chỉ biết toàn bộ người đều đang chồng ở trước bàn làm việc của thầy ấy, thậm chí còn có hai giáo viên nữ đang nhào vào trong đống người đó.
Vừa nhìn cái kiểu này, cậu liền biết, người đánh lão Viên chắc chắn không chỉ có một người.
“Lão Viên!” Khấu Thầm hét lên một tiếng.
“Khấu Thầm! Mấy em đừng xúc động!” Vào lúc này vậy mà lão Viên vẫn còn có thể nhớ rõ giọng nói của cậu, có thể phán đoán được rằng không chỉ có một mình cậu đến, còn có thể nhắc nhở bọn họ đừng có manh động.
Khấu Thầm không chút chần chừ vọt vào, nhắm trúng một gã đàn ông bị giáo viên nữ A lôi kéo, một tay tóm lấy sau cổ áo của gã, kéo mạnh một cái.
Nghe theo lời của lão Viên, không manh động thì làm sao có thể xứng được với cậu!
Một gã đàn ông khác còn đang vung nắm đấm bị cậu kéo thật mạnh ra khỏi đống người đó.
“Đánh anh ta!” Tiếng của một người phụ nữ đã đè thấp giọng lại.
Khấu Thầm ngẩn người, trong văn phòng này ngoại trừ một nữ phụ huynh đã trốn ở sau cửa, cũng chỉ còn hai giáo viên nữ mà thôi, mà giọng nói này cách cậu rất gần, chắc là nữ giáo viên A vừa rồi mới lôi kéo trong đó, đây là giáo viên tiểu Tôn dạy bọn họ môn chính trị.
“Tránh ra!” Cô Tiểu Tôn dùng sức đẩy gã dàn ông bị kéo ra ngoài.
Rõ ràng sức chiến đấu của cô quá yếu, cái đẩy này không có bất kỳ tác dụng nào, ngược lại đẩy ra gương mặt tức giận của gã đàn ông kia, gã đưa tay lên vung về phía gương mặt của cô.
“Cái con mẹ nó!” Khấu Thầm nện một cú lên trên mặt của gã.
Đầu của gã hất lên, khiến cả người lảo đảo lùi về sau mấy bước, hai chân bị chính gã quấn lại với nhau té xuống đất.
“Xảy ra chuyện gì vậy! Lão Viên!” Đám người Hoắc Nhiên xông vào văn phòng, hét lên.
“Kéo bọn họ ra!” Cô Tiểu Tôn vừa thấy có nhiều trợ thủ đến, lập tức la lên, vừa nhảy cao vừa chỉ về đống người, “Thầy Viên đang ở dưới! Kéo bọn họ ra! Mau!”
Hoắc Nhiên giống như chạy lấy đà rồi nhảy lên, vung tay xuống một cái đầu của tên lạ hoắc nào đó đang đè lên trên người lão Viên đã không nhìn thấy được nữa.
Bình thường hầu như cậu đều dùng tư thế này để block đối thủ.
Chơi bóng rổ vẫn có tác dụng.
Sau đó cái đầu này liền bị Khấu Thầm kéo ra nửa người.
Nhóm bảy người phía sau cùng nhau xông lên, đằng sau gần như là toàn thể nam sinh của Văn 1.
Cảnh tượng ngay lập tức trở nên sôi nổi vô cùng, tiếng mắng chửi, các loại tiếng kêu cót két phát ra khi bàn ghế bị xê dịch, tiếng lộp độp bốp bốp của sách và cúp rớt xuống đất.
Người đang đè lên trên người lão Viên bị bọn họ không ngừng kéo ra.
Chủ nhiệm, Thiên Tuế, một giáo viên, hai giáo viên… Mỗi lần kéo ra được một người, Giang Lỗi với Ngụy Siêu Nhân đứng ở sau cùng đều sẽ giơ nắm đấm lên.
“Chủ nhiệm?”
“Chào thầy Lý.”
“Thầy Trương không sao chứ!”
Cuối cùng Giang Lỗi sốt ruột, phát ra tiếng gào thét: “Lão Viên đâu! Đào lão Viên ra! Sắp bị đè chết rồi đó! Lão Viên ——”
Cuối cùng lúc lão Viên xuất hiện ở trước mặt mọi người, trong văn phòng đã loạn xà ngầu cả lên, phụ huynh nam bị kéo ra ngoài có ba người, đang chia nhau đánh với bảo vệ đã chạy đến.
“Lão Viên!” Bọn họ chẳng quan tâm đến những chuyện khác, vừa nhìn thấy lão Viên đã nhào đến.
“Khoan! Khoan!” Từ Tri Pham giang tay ra ngăn bọn họ lại, “Khoan đã!”
Cậu ta quay người nằm sấp trên bàn, nhìn lão Viên cũng đang nằm sấp trên bàn: “Lão Viên, trước tiên đừng động, có chỗ nào đau không? Có thể động đậy không?”
Hoắc Nhiên cũng nằm sấp xuống nhìn, khóe mắt lão Viên bị đánh rách rồi, một vết máu đọng ở trên mặt, khóe miệng cũng sưng lên, còn có vết máu.
“Đậu má!” Hoắc Nhiên thật sự tức đến điên người, bật người dậy đạp một phát vào một gã đàn ông gần cậu nhất còn đang tranh chấp với bảo vệ và mấy đứa nam sinh bọn cậu, “Mấy người mẹ nó đều chết hết đi!”
Gã đàn ông bị đạp cho quỳ xuống đất, bảo vệ tiến lên nhân lúc gã không đứng lên được, khống chế gã lại.
Lúc này Hoắc Nhiên mới biết, vì sao ba Khấu nói kiểu như Khấu Thầm bác ấy một tay đánh lại tám đứa, đối mặt với đàn ông trung niên có học võ này, kiểu như bọn cậu vẫn còn tính là nam sinh thời kỳ cuối làm mầm non của tổ quốc, cách biệt về sức lực và thể lực vẫn rất lớn.
Về mặt lý thuyết hẳn là phụ huynh học sinh nhưng mà nhìn thế nào cũng giống đàn ông đánh nhau, một đám nam sinh các cậu vào hỗ trợ, một lúc lâu mới khống chế được.
Lão Viên chống bàn từ từ đứng dậy.
“Thầy Viên thế nào rồi?” Chủ nhiệm giống như kiểm tra người, vừa sờ vừa vỗ qua lại ở trên người lão Viên.
“Không sao.” Lão Viên xoa khóe miệng, nhìn chủ nhiệm, lại nhìn mấy giáo viên còn lại, “Mọi người không sao chứ?”
Lúc này mọi người mới có thời gian quan sát lẫn nhau.
Mấy giáo viên đều có hơi chật vật, quần áo giáo viên nam đều bị kéo lộn xộn, mắt kính của Thiên Tuế chỉ còn lại một bên tròng mắt, vô cùng thần kỳ còn đang treo ở trên mặt, đuôi ngựa cột ở sau đầu của cô Tiểu Tôn lúc này đã dựng thẳng lên trên đỉnh đầu, không biết đi lên trên như thế nào, một giáo viên nữ khác thì tóc dài hai mái, lúc này đã không tìm thấy đường rẽ tóc ở chính giữa rồi.
“Học sinh Văn 1, đưa giáo viên đến phòng y tế kiểm tra trước đi, “Chủ nhiệm nói, “Thầy ở đây chờ cảnh sát.”
“Mấy người còn có mặt mũi gọi cảnh sát!” Nữ phụ huynh vẫn luôn trốn ở sau cửa nói, “Trường mấy người là trường chuyên! Giáo viên giật dây học sinh yêu đương! Bây giờ xảy ra chuyện còn báo cảnh sát bắt chúng tôi?”
“Tôi nói rồi.” Chủ nhiệm nói, “Muốn nói rõ ràng chuyện này thì ngồi xuống nói, không muốn nói ở đây, thì đến đồn cảnh sát nói, chỗ chúng tôi cách đồn cảnh sát rất gần, đi bộ chỉ tốn có hai phút.”
“Hắn ta không được đi!” Một phụ huynh nam chỉ lão Viên.
“Ông còn muốn làm gì hả!” Một đám nam sinh lập tức gào lên, cùng nhau chỉ gã.
Khấu Thầm và Hoắc Nhiên lập tức bước đến, ngăn trước mặt lão Viên.
“Không sao.” Lão Viên từ giữa vai hai người thò đầu ra, nhìn phụ huynh kia, “Cái từ ‘giật dây’ này, chị có thời gian thì tra từ điển một chút, điện thoại cũng tra được, hiểu rõ có ý nghĩa gì trước đã.”
Phụ huynh kia giật mình.
“Chuyện này tôi hoàn toàn có thể mặc kệ, không phải học sinh của tôi, không có bất kỳ tiếp xúc gì với tôi.” Lão Viên tiếp tục nói, “Hai phương diện trò chuyện và bầu bạn của phụ huynh đều thiếu sót, thái độ khi xảy ra chuyện thế này, chỉ khiến cho con trẻ cách mọi người càng ngày càng xa, cô bé bằng lòng nói ra chuyện tình cảm với mọi người, chứng tỏ là cô bé còn giữ ý nghĩ muốn nói chuyện cùng mọi người, đạt được hy vọng thấu hiểu, mọi người lại dùng cách thứ như này để đáp lại cô bé.”
“Đừng nói nhảm mấy thứ vô dụng này với tôi!” Phụ huynh nam quát, “Con gái tôi từ nhỏ đã rất ngoan ngoãn, vô cùng nghe lời! Bây giờ để mấy người dạy cho biết yêu đương luôn rồi!”
“Nói con mẹ gì đó.” Khấu Thầm trừng gã, “Ông yêu đương còn phải nhờ người dạy à? Lúc ông với vợ ông yêu đương là đi học được sao? Hay là ông đi hỏi thầy hả?”
“Đây là học sinh của mấy người? Đây chính là học sinh mấy người dạy dỗ?” Phụ huynh nam trừng mắt nhìn chủ nhiệm.
“Dám suy nghĩ, dũng cảm biểu đạt, không bao giờ phục