Dịch: LTLT
Chỗ gãy xương của lão Viên không quá nghiêm trọng nên không cần phẫu thuật, bác sĩ cố định lại cho thầy ấy, tiếp theo đó chính là dưỡng bệnh.
Khi chủ nhiệm và mấy giáo viên khác đến bệnh viện, Hoắc Nhiên và Khấu Thầm đang mỗi người dìu một bên đỡ lão Viên từ trong phòng khám ra ngoài.
“Xử lý xong rồi?” Chủ nhiệm hỏi, “Nhanh dữ vậy?”
“Thầy hy vọng tôi phẫu thuật nhập viện mấy ngày nữa sao?” Lão Viên cười.
Chủ nhiệm không yên tâm lắm, lại chạy vào phòng tìm bác sĩ hỏi tình huống lại một lần, lúc này mới ra ngoài: “Tôi lái xe đến đây, đưa thầy về nhà trước nhé.”
“Không có việc gì, về trường trước đi.” Lão Viên nói, “Xảy ra chuyện này, học sinh trong lớp chắc chắn không ổn định.”
“Cũng đã đến giờ ăn cơm rồi.” Chủ nhiệm nói, “Để bọn chúng lo lắng một buổi tối thì có làm sao đâu, hai tên nhóc này trở về cũng sẽ không giữ im lặng đâu mà, chắc chắn sẽ nói thôi.”
“Tụi em đã báo cáo lại trong group chat cả nửa ngày rồi.” Khấu Thầm nói, “Người trong lớp biết thầy không bị gì nghiêm trọng nên cả lớp đều đã yên tâm, có chuyện gì ngày mai rồi nói đi.”
“Sắp đến hội thao trường…” Lão Viên nói.
“Những môn em với Hoắc Nhiên đăng ký đảm bảo dành giải nhất cho thầy.” Khấu Thầm nói, “Thầy đừng lo lắng chuyện này nữa.”
“Hai em nói rồi đó.” Lão Viên chỉ hai người họ.
“Hai em nói.” Khấu Thầm gật đầu.
Hoắc Nhiên nhìn cậu.
Nhà lão Viên không cùng một hướng với trường học, chủ nhiệm đưa cho hai người họ một chút tiền, bảo hai người tự mình bắt xe về trường.
Lần này Khấu Thầm không từ chối, cầm lấy tiền, đưa mắt tiễn xe của chủ nhiệm rời đi.
Đứng ở bên đường nhìn xe dần biến mất ở đầu con đường, Hoắc Nhiên mới hoàn hồn: “Tôi không có nói!”
“Hửm?” Khấu Thầm quay mặt nhìn cậu, “Không có nói gì cơ?”
“Tôi nói đảm bảo giành giải nhất hồi nào?” Hoắc Nhiên nói.
“Cậu không có nói sao?” Khấu Thầm làm vẻ mặt đứng đắng hỏi, ý cười ở khóe miệng suýt nữa không kìm lại được.
“Cậu có biết hai chúng ta đăng ký những môn nào không? Cậu còn đảm bảo giành giải nhất?” Hoắc Nhiên trừng Khấu Thầm, “100! 400! 1000! Ba bước nhảy xa! Nhảy cao! Chạy tiếp sức! Có phải cậu không biết trường chúng ta còn có học sinh chuyên thể thao không hả?”
“Chẳng phải Chu Hải Siêu là học sinh chuyên thể thao sao.” Cánh tay Khấu Thầm khoác lên trên vai cậu, nghiêng đầu nhìn cậu, “Cậu cảm thấy chúng ta không bằng anh ta?”
“Phải xem làm cái nào đã.” Hoắc Nhiên nói, “Tôi biết cậu đánh nhau lợi hại, làm chuyện khác có được hay không thì không biết.”
“Không phải.” Khấu Thầm nhìn hoắc Nhiên chăm chú, “Hoắc Nhiên Nhiên, bình thường tôi thật sự cảm thấy cậu rất giống một người nghiêm chỉnh… Sao cậu lại thế này chứ…”
Hoắc Nhiên lướt mắt nhìn Khấu Thầm, không nhịn cười được: “Ai nói với cậu tôi rất nghiêm chỉnh vậy.”
“Tôi cảm thấy vậy.” Khấu Thầm nói.
“Quần áo mặc dày quá rồi, cảm giác không chuẩn lắm thì phải.” Hoắc Nhiên nói.
“Có thể.” Khấu Thầm vươn tay sờ lên quần áo của mình, “Như này thì…”
“Cút.” Hoắc Nhiên nói, “Gọi xe sao? Về trường.”
“Tìm chỗ nào ăn cơm đi.” Khấu Thầm nói, “Hôm nay tôi có hơi phấn khích, không muốn về trường.”
“Buổi tối cũng không về?” Hoắc Nhiên có hơi giật mình hỏi.
“Ăn xong rồi tính tiếp, cậu muốn về trường sao?” Khấu Thầm dựa hết người lên trên người Hoắc Nhiên sau đó duỗi người, “Cậu muốn về trường thì cậu về trước đi.”
“Ăn trước đã.” Hoắc Nhiên lấy điện thoại ra nhìn, “Có muốn gọi bọn họ ra ngoài ăn không?”
“Đừng gọi.” Khấu Thầm lắc lắc đầu mình mấy cái, “Tôi muốn ở riêng với cậu, bọn nó mà đến chắc chắn lại gây ầm ĩ, đau đầu.”
Hoắc Nhiên không ngờ rằng Khấu Thầm nói tìm chỗ ăn cơm lại có thể tìm xa đến như thế.
Trường học ở phía Đông, Khấu Thầm gọi xe chạy một mạch đến bên đầu phía Tây, xuyên qua nửa thành phố.
Hoắc Nhiên ngồi trên xem cảm nhận sự dài đằng đẵng của con đường phía trước, tài xế còn luôn nghe nhạc Phật giáo, rì rà rì rầm A Ma Ni, mí mắt của cậu cứ đánh nhau suốt.
Khấu Thầm thì không giống.
Cậu ngủ thẳng cẳng luôn.
Mà tư thế ngủ lại vô cùng không mỹ quan và không nói lý lẽ, cái kiểu không nói lý lẽ lấy cậu làm gối ôm đó.
Cánh tay ôm ở trên người của Hoắc Nhiên, đầu đặt trên vai cậu, còn kéo mũ của áo khoác cậu gối lên, nằm ngáy khò khò.
Nghĩ đến tình hữu nghị chiến đấu cùng nhau đánh lộn nhiều lần, Hoắc Nhiên không có đẩy Khấu Thầm ra, dựa vào cửa xe ngẩn người.
Thật ra cậu cũng rất muốn ngủ, nhưng mà tư thế này của Khấu Thầm, nếu như cậu ngủ mất thả lỏng người ra, thì sẽ phải lăn xuống đất.
“Haiz.” Hoắc Nhiên thở dài, quay đầu nhìn Khấu Thầm.
Góc độ này đúng lúc nhìn từ trên trán của Khấu Thầm nhìn xuống, bình thường không có chú ý lắm, nhìn như này mới phát hiện, lông mi của Khấu Thầm dài kinh người.
“Đệt.” Cậu không nhịn được nhỏ giọng cảm thán, “Hôm nay cậu gắn lông mi giả à?”
Khấu Thầm ngủ mê mang.
Hoắc Nhiên nhìn một hồi, lại nhìn thoáng qua bác tài ở trước, sau khi xác định từ trong gương chiếu hậu không nhìn thấy cậu, cậu thổi một hơi ở lông mi của Khấu Thầm.
Khấu Thầm không có phản ứng.
Cậu lại thổi một hơi nữa, lần này hơi dùng sức, suýt nữa không khống chế được thổi nước miếng lên trên mặt Khấu Thầm.
Khấu Thầm vẫn không có phản ứng.
Bàn về một người có thể nhàm chán đến trình độ nào.
Hoắc Nhiên vươn tay, vô cùng cẩn thận, nắm chặt lông mi bên mắt trái của Khấu Thầm, sau đó khẽ kéo ra ngoài một cái.
Mí mắt Khấu Thầm bị kéo lên, lại bắn trở về.
Hoắc Nhiên không nhịn được bật cười, nhưng mà không dám cười ra tiếng, chỉ có thể ngửa đầu dựa vào lưng ghế, run người trong im lặng.
“Cái tay ngứa đòn thật mà.” Khấu Thầm bỗng nhiên nói.
“Á!” Hoắc Nhiên giật mình một cái, vội vàng nhìn Khấu Thầm, “Khấu Thầm?”
“Mẹ nó nếu như tôi mà ngủ như chết, thật sự không biết cậu có thể làm ra chuyện gì nữa.” Khấu Thầm không có nhúc nhích, vẫn là tư thế ôm cậu như trước đó, giọng nói lại rất rõ ràng.
“Cậu là không ngủ say hay là không ngủ vậy?” Hoắc Nhiên hỏi.
“Không ngủ say.” Khấu Thầm nói, “Lúc cậu phun nước miếng lên mặt tôi thì tôi đã tỉnh rồi.”
“… Tôi không có phun!” Hoắc Nhiên hoảng hốt phản bác, “Tôi chỉ thổi có một xíu!”
Bác tài lái xe ở phía trước không cẩn thận bật cười ra tiếng.
Hoắc Nhiên nhìn về phía bác tài, có hơi ngại ngùng trừng Khấu Thầm, thấp giọng nói, “Cậu muốn chết à.”
“Dài không?” Khấu Thầm hỏi.
“Cái…” Hoắc Nhiên sửng sốt, “Dài.”
“Hôm nay mới phát hiện sao?” Khấu Thầm ngáp một cái, trở mình, không ôm Hoắc Nhiên nữa, chuyển sang dựa vào người của Hoắc Nhiên, lúc theo thói quen nhấc chân muốn đạp lên trên cửa xe có lẽ đã kịp phản ứng lại đây không phải xe nhà mình, lại bỏ chân xuống.
“Đúng, bình thường không có chú ý.” Hoắc Nhiên nói, “Có phải cậu giấu lông mi giả rồi không?”
“Mẹ nó nếu tôi giấu lông mi giả thật, cậu dám kéo tôi giống như thế kia thì cậu chết chắc rồi hiểu không?” Khấu Thầm nói, “Cái thứ đó, kéo một cái đã rớt.”
“… Có phải cậu đã từng kéo lông mi giả của Khấu Tiêu rồi không?” Hoắc Nhiên lập tức phản ứng lại.
Khấu Thầm không nói, dựa vào người cậu cười he he he một hồi mới gật đầu: “Đệt, suýt nữa đánh chết tôi luôn rồi.”
Quán ăn Khấu Thầm dẫn Hoắc Nhiên đến nằm ở cạnh phố quán bar ngầu nhất phía sau khu thương mại sầm uất nhất của phía Tây thành phố.
Là một quán lẩu mini dành cho người ăn một mình*.
Mỗi người một nồi lẩu nhỏ.
Khấu Thầm lúc ở bệnh viện bắt xe đã gọi điện thoại đặt hai chỗ ngồi liên tiếp, nếu không lúc này đến đây ngay cả bàn cũng không ngồi vào được.
Nhân viên phục vụ dẫn hai người đi đến phòng khách xuyên qua hành lang đến trong cùng của hành lang, chỗ ngồi của bọn họ nằm ở chỗ cuối cùng của hành lang.
Cửa sổ sát đất bên cạnh có thể nhìn thấy bên ngoài, tuy chỉ là lầu hai, nhưng mà bên ngoài là sân sau của nhà hàng, hòn non bộ nước chảy được sắp xếp rất tĩnh mịch.
“Cậu nói thật đi.” Sau khi Hoắc Nhiên ngồi xuống nhìn xung quanh một hồi, chống tay lên bàn nghiêng người về phía trước đối diện với Khấu Thầm, nhỏ giọng nói, “Có phải lúc cậu theo đuổi bạn nữ nào đó thì dẫn người ta đến đây không.”
“Sao lại nói như vậy.” Khấu Thầm cũng chống tay lên bàn, nghiêng người về phía trước hỏi.
“Thì cảm thấy chỗ này rất thích hợp.” Hoắc Nhiên nói.
“Vậy sau này cậu có thể dẫn bạn nữ đến đây.” Khấu Thầm cong khóe miệng.
“Không có ai để dẫn.” Hoắc Nhiên dựa vào lưng ghế, “Hôm đó họp lớp, thấy bọn họ nói náo nhiệt đến như thế, tôi còn cảm thấy rất lạc lõng, vậy mà không có gì để nói.”
Khấu Thầm bật cười, một hồi sau mới nói: “Trước đây tôi thường đến đây ăn một mình.”
“Một mình?” Hoắc Nhiên nhìn cậu, “Cậu không giống người sẽ một mình ra ngoài ăn cơm.”
“Chẳng phải tôi nói rồi sao, trước đây tôi không có bạn bè gì, một đám bạn xấu cùng nhau làm loạn mà thôi, “Khấu Thầm nói, “Sau khi đến trường mấy cậu, anh Xuyên với Siêu Nhân mới coi như là bạn của tôi, sau đó là mấy người các cậu.”
“Ồ.” Hoắc Nhiên gật đầu, “Ăn một mình thì có cảm giác gì?”
“Thứ tôi ăn không phải cơm…” Khấu Thầm nói.”
“Là cô đơn chứ gì không cần nói nữa.” Hoắc Nhiên ngắt lời cậu.
Khấu Thầm cười một hồi: “Khỉ, là buồn bực, lúc tôi buồn bực mới ra ngoài ăn một mình.”
Nhân viên phục vụ đến để bọn họ gọi món, Khấu Thầm gọi một nồi lẩu cay cay với một nồi lẩu xương lớn, Hoắc Nhiên gọi một nồi lẩu cà chua, nghĩ một hồi lại thêm