Dịch: LTLT
Người tham gia bên nhảy cao khá nhiều, bởi vì không ít người bị ép buộc yêu cầu đăng ký dự thi đều sẽ lựa chọn nhảy cao với nhảy xa, nhưng ba bước nhảy xa so với nhảy cao qua sào còn khó hơn rất nhiều, cho nên phần lớn đều đăng ký nhảy cao.
Hoắc Nhiên không quan tâm mình có bao nhiêu đối thủ, cậu cảm thấy như này rất tốt, cậu nhảy một vòng phải chờ nửa ngày, đủ cho cậu cùng đám Từ Tri Phàm chạy theo Khấu Thầm một vòng.
Tốc độ của Khấu Thầm không nhanh, nhưng cũng không chơi giống như 400 mét trước đó, kẹp ở vị trí chính giữa chạy theo.
Chạy ở vị trí thứ nhất là Chu Hải Siêu, phía sau Khấu Thầm là một người bạn học cùng lớp trước đây của Hoắc Nhiên, là một học sinh thể thao luyện chạy cự li dài, có điều không phải là môn 1000 mét, tiết tấu như này không chắc cậu ta có thể nắm được.
Khấu Thầm ổn định một chút không chừng có thể giành được hạng hai.
Vì sao mới hạng hai?
Hoắc Nhiên nhìn thoáng qua Chu Hải Siêu đang chạy mà động tác nào cũng khiến người khác chán ghét ở phía trước, người này cũng không luyện cự li dài, dựa vào đâu anh ta được hạng nhất? Anh ta là cái thá gì?
“Khấu Thầm! Cố lên!” Cậu lại hét lớn về phía Khấu Thầm.
Khấu Thầm vừa chạy vừa cười.
“Đừng cười nữa!” Ngụy Siêu Nhân cũng hét lên, “Đang chạy đó mày cười cái gì! Cười mất hết sức giờ!”
Khi chạy đến vòng cua thứ nhất, đội ngũ không có gì thay đổi, Khấu Thầm chỉ là nắm lấy cơ hội cắt được vào đường trong, lúc này bên ngoài mép đường chạy vọt ra một nhóm nữ sinh, bùng nổ tiếng cổ vũ chỉnh tề: “Khấu Thầm cố lên! Khấu Thầm cố lên! Khấu Thầm được hạng nhất! Tụi chị yêu em nhất!”
“Đậu má!” Hứa Xuyên bị sốc đến mức loạng choạng.
“Ban xã hội khối 12.” Từ Tri Phàm cười không ngừng, “Đm, được được.”
Khấu Thầm nghiêng đầu cười về phía đó.
“Cố lên ——” Nhóm nữ sinh bên kia cùng nhau vừa nhảy vừa vẫy tay, “Tụi chị yêu em ——”
“Đừng ngựa nữa!” Hoắc Nhiên chạy đến bên cạnh Khấu Thầm, “Mẹ nó cậu nhìn đường.”
Người cổ vũ rất nhiều, mỗi lớp đều có, hai bên đường chạy đều là âm thanh cổ vũ, nhưng chỉ có mình Khấu Thầm là mồi lửa của cả ban xã hội cho nên người cổ vũ cực kỳ nhiều.
Thí sinh khác đều không có biểu hiện gì đặc biệt, cắm đầu chạy, nhưng Hoắc Nhiên có thể cảm thấy sự khó chịu của Chu Hải Siêu.
Mấy lần đều quay đầu lại nhìn vị trí của Khấu Thầm.
Nhưng mà lần này Khấu Thầm không có bày trò gì hết, vừa nhìn thì thấy chạy rất nghiêm túc, từ đầu đến cuối đều ở vị trí chính giữa, áp lực cho anh ta chắc cũng không nhỏ,
Hoắc Nhiên hung dữ nhìn chằm chằm sau gáy anh ta, mấy lần quay đầu lại nhìn của anh, với tố chất tâm lý này thì mẹ nó không đạt được hạng nhất đâu!
Lúc sắp sửa chạy hết vòng đầu tiên, đội ngũ dần dần kéo thành một đường dài, Khấu Thầm duy trì ở vị trí thứ tư, bước chân của không ít người đã có hơi mệt mỏi, nhưng Khấu Thầm vẫn không có thay đổi gì lớn.
“Vòng này mày đừng chạy.” Từ Tri Phàm vỗ vai cậu, “Đừng có đầu này được hạng nhất, bên phía mày lại bị loại.”
“Không thể nào.” Hoắc Nhiên vẫn rất tự tin với độ nhảy của mình, mặc dù trước đây chưa từng đăng ký thi nhảy cao nhưng tốt xấu gì cậu cũng từng luyện nhảy cao kiểu lưng qua xà, so với những bạn học kiên trì dùng kiểu nhảy bước qua xà đến cuối cùng thì chuyện cậu vào chung kết là không thành vấn đề.
Từ Tri Phàm nhìn cậu, cười không nói gì.
Hắn biết Từ Tri Phàm vì sao cười.
Ở cùng một chỗ với kiểu người như Khấu Thầm lâu rồi, ai có thể chống đỡ nổi không bị dòng nước chém gió cuốn đi chứ.
Chạy xong một vòng đúng lúc quay lại chỗ sân nhảy cao bên cạnh, Hoắc Nhiên rời khỏi đội ngũ chạy cùng.
Bên nhảy cao cũng có không ít người lớp bọn họ đang chờ.
“Một mét rưỡi rồi.” Hồ Dật không có đăng ký, nhưng chạy cùng chắc chắn sẽ bị bỏ lại, cho nên ở lại đây theo dõi giùm, “Văn 3 có người lợi hại mày xem đi.”
“Lợi hại cỡ nào?” Hoắc Nhiên hỏi.
“Mày xem đi.” Hồ Dật hất cằm. Ngôn Tình Sắc
Một nam sinh đang vọt về phía xà ngang trong âm thanh cổ vũ, sau đó nhảy lên, ở không trung làm một động tác nhảy cầu, bay qua phía trên xà ngang.
“Đậu má, kiểu úp bụng.” Hoắc Nhiên cười, cùng mọi người vỗ tay cho cậu ta.
Một mét rưỡi đối với Hoắc Nhiên mà nói cũng không có khó khăn gì, yêu cầu cậu tự cho mình là hơn một mét bảy, sau đó thì tùy duyên đi.
“Kỷ lục của trường là bao nhiêu?” Hồ Dật hỏi cậu, “Có ai có thể phá không?”
“Hơn một mét tám gần một mét chín thì phải.” Hoắc Nhiên nói, “Mấy năm nay vẫn chưa có người phá được.”
“Mày phá đi.” Hồ Dật nói.
“Mày rửa mặt cho tỉnh táo chút đi.” Hoắc Nhiên cười nói.
“Hoắc Nhiên!” Trọng tài gọi.
“Có!” Hoắc Nhiên giơ tay lên, nhìn vị trí xà ngang, khẽ nhảy tại chỗ mấy cái, bắt đầu chạy.
Vừa chạy xong một vòng, giống như làm nóng người, lúc này cảm giác toàn thân thả lỏng, độ cao lúc nhảy lên trước xà ngang cũng rất ổn, rơi xuống đệm bốn phía vang lên tiếng vỗ tay.
“Đăng ký một mét sáu luôn đi.” Có người la lên, “Chắc chắn có thể qua.”
Hoắc Nhiên nhìn Hồ Dật, Hồ Dật lấy ngón tay mở ra diễn tả cho cậu: “Lúc mày nhảy qua cao lên như thế này nè, hơn mười mấy centimet đó.”
“Vậy thì tao thử một mét sáy.” Hoắc Nhiên nhìn thoáng qua bên phía đường chạy, từ phía xa có thể nhìn Khấu Thầm đã đến vị trí thứ ba rồi, những người phía sau đã bị kéo dài một khoảng cách không nhỏ, Khấu Thầm vẫn luôn cắn chặt ở đằng sau hạng hai.
Xà ngang nâng lên đến một mét sáu, Hoắc Nhiên không có dừng tại chỗ quá lâu, vẫn nhẹ nhàng nhảy lên rồi bắt đầu chạy lấy đà.
Giẫm đất, nhảy lên, vai, eo, chân, lúc nhảy lên cậu nghe thấy tiếng vỗ tay và tiếng reo hò.
Một mét sáu cũng không có gì lo lắng, khi rơi xuống đệm cậu liếc nhìn xà ngang, không nhúc nhích chút nào.
Lúc đến lượt những thí sinh khác nhảy cậu lại caahy đến phía đường chạy, 1000 mét chuẩn bị đến giai đoạn nước rút, cậu phải đến hét mấy tiếng cho Khấu Thầm.
Nhóm bảy người bọn họ không chạy cùng vòng này, ngoại trừ Từ Tri Phàm, những người khác không đuổi kịp, đều chạy tắt, trực tiếp băng ngang qua đến bên khúc cua bên này chờ.
“Thế nào!” Hoắc Nhiên chạy đến liền hỏi.
“Sắp sửa đến đây.” Từ Tri Phàm nói, “Bây giờ vẫn đang ở thứ ba, không biết nước rút sẽ thế nào.”
Hoắc Nhiên nhìn về phía đường chạy, người ở hàng đầu tiên nhanh chóng xuất hiện trong tiếng sóng cổ vũ, nữ sinh khối 12 ban xã hội điên cuồng gào thét, chắc là bình thường áp lực học hành quá lớn, lúc này giống y như xả hết ra.
“Khấu Thầm hạng nhất —— Tụi chị yêu em —— ”
“Khấu Thầm!” Hoắc Nhiên gào, “Cố lên cố lên!”
“Xông lên!” Giang Lỗi hét, “Khấu Thầm xông lên! Khấu Thầm xông lên!”
Khấu Thầm nhìn qua bên này, Hoắc Nhiên nhảy lên hét: “Xông lên! Xông lên!”
Cậu cong môi, bỗng nhiên tăng tốc, từ đường bên ngoài vượt qua vị trí thứ hai, bám sát ngay sau lưng Chu Hải Siêu.
Chu Hải Siêu không hổ là vô địch năm ngoái, thực lực vẫn đang còn, cùng lúc với Khấu Thầm tăng tốc, anh ta cũng bắt đầu chạy nước rút, chạy vô cùng mạnh mẽ.
Đám người Hoắc Nhiên bắt đầu chạy nước đại theo.
“Bám sát! Bám sát!” Hứa Xuyên hét đến mức gần vỡ giọng.
Ở trước vạch đích Ngũ Hiểu Thần dẫn theo một đám người kéo băng rôn lớp bọn họ, ở phía xa cũng có thể nghe thấy tiếng la hét của bọn họ: “Ai cũng đừng ngăn tôi ——”
Khấu Thầm lại tăng tốc lần nữa, chỉ mấy bước đã sát rạt phía sau Chu Hải Siêu, chắc sau gáy Chu Hải Siêu cũng có thể cảm nhận được tiếng hít thở của cậu.
Thi đấu 1000 mét trước đây không hay xuất hiện tình huống hạng một với hạng hai bám sát gắt gao đến như vậy, mọi người đều kích động lên, người bên phía khán đài lười động đậy cũng đều lấy kính viễn vọng ra nhìn về phía này.
Đối với Hoắc Nhiên mà nói, nếu như người ở đằng trước không phải Chu Hải Siêu thì Khấu Thầm được hạng mấy cậu cũng sẽ không để ý đến vậy, nhưng đằng trước là Chu Hải Siêu, người này bắt đầu từ lúc cậu học lớp mười đã không hợp với cậu rồi, sau này lại xảy ra chuyện của Hà Hoa, cậu càng chướng mắt, bây giờ cậu muốn Khấu Thầm có thể vượt qua, giẫm trên đầu anh ta ra sức giả ngầu.
Có lẽ Chu Hải Siêu cũng liều mạng, chạy rất mạnh mẽ, nhưng rõ ràng thể lực của Khấu Thầm vẫn còn đủ, cho cậu thêm năm mươi mét thì cậu có thể vượt lên.
Khi khoảng cách đến đích còn một trăm mét cuối cùng, Khấu Thầm liếc nhìn đường bên cạnh, xem dáng vẻ là chuẩn bị vượt qua.
Cùng lúc cậu nghiêng ra ngoài tăng tốc, Chu Hải Siêu cũng nhích về phía ngoài, sau khi nhích xong cơ thể nhanh chóng thu hồi lại, đồng nghĩa với việc chì là nhích ra ngoài chạy một bước.
Nhưng một bước này, khiến chân phải của anh ta không rõ ràng lắm ngăn ở trước mặt Khấu Thầm một chút.
Khấu Thầm suýt nữa thì đá trúng chân anh ta.
“Đậu má! Thằng chó!” Hoắc Nhiên chửi đến mức giọng nói cũng lệch tông, “Khấu Thầm xông lên!”
Nhóm bảy người và người xung quanh có lẽ chỉ có Từ Tri Phàm để ý đến chi tiết này, Từ Tri Phàm cũng chửi: “Đệt! Nhân phẩm chó gì!”
Khấu Thầm bị bước chân này ảnh hưởng đến tư thế tiến về trước, quay lại vị trí phía sau Chu Hải Siêu.
“Khấu Thầm tiến lên! Giành vô địch!” Hoắc Nhiên gào, “Tiến! Tiến! Tiến!”
Khấu Thầm chợt tăng tốc lần nữa, Hoắc Nhiên cảm thấy sức lực cả đời này của mình đều dùng vào câu gào này: “Khấu Thầm là số một! Anh trai yêu cậu!”
Nhóm bảy người không hổ là mỗi ngày đều ở cùng nhau, cũng gào lên ngay sau đó: “Khấu Thầm là số một! Tụi anh yêu mày!”
Lúc Khấu Thầm vượt qua Chu Hải Siêu lần nữa, tốc độ nhanh hơn rất nhiều so với lần trước, chắc là vì đề phòng cái chân của Chu Hải Siêu.
Chu Hải Siêu đã không còn cơ hội rồi, lúc hắn đưa chân ra thật ra cũng đã làm rối loạn nhịp độ của mình, vào tình huống thể lực của Khấu Thầm còn đầy đủ hơn anh ta, anh ta đã không còn cơ hội ngăn cản Khấu Thầm nữa.
Khấu Thầm tiến đến vị trí thứ nhất, tiếng la hét xung quanh giống như