Dịch: LTLT
Lúc này trời đã rất lạnh rồi, mặc dù Khấu Thầm đã mặc một cái áo khoác dài nhưng đứng ở nơi đầu hẻm gió bấc tập trung thổi thế này vẫn cảm giác bản thân giống như bị thổi lạnh thấu người.
Nhưng Hoắc Nhiên vẫn ngồi ngẩn người ở trên ghế sắt, không nói chuyện cũng không nhúc nhích.
Khóc thì giống như chưa từng khóc, nhưng khóe mắt vẫn luôn ướt, thỉnh thoảng sẽ có một chút ánh sáng nhỏ xíu cứ trượt xuống cằm.
Hoắc Nhiên không nói gì, Khấu Thầm cũng không tìm được lời gì để nói, cứ đứng như vậy mấy phút.
Hoắc Nhiên mặc ít hơn cậu, lúc này chắc đã sớm bị thổi lạnh run rồi, nhưng Khấu Thầm lại không dám lên tiếng.
Chuyện này nghĩ kiểu nào cũng đều là do cậu gây ra, nếu cậu không xách oắt con kia lên thì có thể bác gái sẽ không nói ra câu nói đó, Hoắc Nhiên cũng không sao rồi.
Nhưng oắt con kia thật sự ồn ào khiến cậu thấy bực bội, tên anh họ còn không ngừng mượn cớ đánh mắng oắt con để chửi xéo sang Hoắc Nhiên, cậu không thể nhịn được.
Nếu không phải chuyện làm lạp xưởng ít nhiều có chút uy hiếp với cậu, cộng thêm đó là họ hàng của Hoắc Nhiên, thì cậu đã không xách oắt con kia mà trực tiếp xách cha của oắt con rồi.
Bây giờ trong đầu cậu rất rối, không tổ chức được ngôn ngữ, một là không biết an ủi Hoắc Nhiên thế nào, hai là làm thế nào cũng không khống chế được, cứ suy nghĩ câu nói của bác gái rốt cuộc có ý gì.
Lại đứng thêm mấy phút, Khấu Thầm thật sự không chịu lạnh được nữa, nếu đã không mở miệng, vậy thì dùng tay thôi.
Cậu lấy dũng khí, chậm rãi vươn tay ra, khẽ đụng lên trên cằm Hoắc Nhiên.
Cằm Hoắc Nhiên vẫn đang ướt, cậu đụng một chút, Hoắc Nhiên cũng không có chửi cậu.
Chần chừ mấy giây, cậu lấy khẩu trang từ trong túi ra, lau mấy cái ở trên cằm Hoắc Nhiên.
Cuối cùng Hoắc Nhiên cũng nhúc nhích, ngước mắt nhìn cậu: “Cậu không có khăn giấy sao?”
“Không có.” Khấu Thầm có hơi lúng túng, “Lúc tôi ra ngoài đổi áo khoác.”
“Ờ.” Hoắc Nhiên cúi đầu mò mò trong túi của mình, cũng chỉ mò ra được một cái khẩu trang.
Sau khi thở dài, cậu kéo góc áo khoác của Khấu Thầm đến, lau lên mặt.
“Quần áo cậu mặc trên người cũng là đồ của tôi.” Khấu Thầm nói, “Dùng cái đó lau là được.”
“Lau rồi.” Hoắc Nhiên nhìn tay áo, “Có thể còn có nước mũi… Cậu không có khiết phích chứ?”
“Không có.” Khấu Thầm nói, “Nhưng mà nếu như cậu thật sự chùi nước mũi thì cũng không cần đặc biệt nói với tôi đâu, dù tôi không có bệnh khiết phích.”
Hoắc Nhiên bật cười, cười mấy tiếng lại cúi đầu lau mắt.
Khấu Thầm nhìn mà thấy khó chịu, trước đây chú chim vành khuyên Nhật mà nhà Ngụy Siêu Nhân nuôi ba năm mất, cậu đã thấy khó chịu cùng Ngụy Siêu Nhân cả một buổi, huống hồ là Hoắc Nhiên như này.
Cậu kéo áo khoác mình lên, quấn lấy người Hoắc Nhiên, dùng áo của mình bao Hoắc Nhiên lại, ôm lấy.
Có thể cản chút gió, còn có thể yên tâm khóc một chút.
Nhưng mà hình như Hoắc Nhiên đã khóc xong rồi, ở trong áo không được bao lâu đã vỗ vỗ lên mông Khấu Thầm.
“Đỡ chút nào chưa?” Khấu Thầm mở áo ra, cúi đầu nhìn Hoắc Nhiên.
“Không sao rồi.” Hoắc Nhiên đứng lên, lấy khẩu trang che trên mặt, hít sâu một hơi, “Tôi phải mau chóng đến bệnh viện, cầm quần áo của bà nội đến đó, bà rất chú trọng chuyện này.”
“Tôi đặt xe.” Khấu Thầm lấy điện thoại ra đặt xe, lại nói thêm một câu, “Tôi đi với cậu nhé.”
“Không cần đâu…” Hoắc Nhiên nói.
Khấu Thầm lập tức buồn rầu, nghẹn ở cổ họng không nói ra được.
Nhưng Hoắc Nhiên ngừng một giây, lại đổi lại: “Được, cậu đi với tôi đi.”
Khấu Thầm ngước mắt nhìn cậu.
“Nhưng mà tuyệt đối đừng nói chuyện vừa rồi với ba mẹ tôi.” Hoắc Nhiên nói.
“Ừm.” Khấu Thầm vội dùng sức gật đầu.
Cậu rất muốn hỏi lời bác gái nói rốt cuộc là chuyện gì, nhưng có cho cậu tám trăm cái gan rùa cậu cũng không dám mở miệng hỏi bây giờ, cậu sợ cơn giận vừa rồi chưa bùng phát hết của Hoắc Nhiên sẽ ập lên trên người mình.
Nhưng cậu không ngờ là khi Hoắc Nhiên đi ra khỏi ngõ hẻm đứng chờ xe lại nói: “Sau khi đến bệnh viện tôi sẽ nói với cậu đã xảy ra chuyện gì.”
“Thật ra…” Khấu Thầm bị Hoắc Nhiên nói thế này, bỗng nhiên lại có hơi xấu hổ, sợ là sau “chuyện riêng” của Từ Tri Phàm, Hoắc Nhiên lo lắng cậu nghĩ nhiều quá, cậu do dự một chút, “Nếu như không muốn nói, cũng không sao.”
Tuy rằng cậu rất muốn biết, nhưng phản ứng vừa rồi của Hoắc Nhiên, rõ ràng là chuyện khiến Hoắc Nhiên cực kỳ không vui.
“Thật sao?” Hoắc Nhiên nghiêng mặt nhìn cậu.
“Giả đó.” Khấu Thầm một giây đã từ bỏ rồi.
Bà nội Hoắc Nhiên là một bà lão mập mạp cười tủm tỉm, trông sức khỏe rất tốt, lúc Hoắc Nhiên dẫn Khấu Thầm vào phòng bệnh còn muốn xuống giường rót nước cho hai người.
“Bà đừng nhúc nhích.” Hoắc Nhiên nói, “Hai đứa con còn bắt bà rót nước cho à.”
“Bạn học này chưa từng gặp mặt nè.” Bà nội nói.
“Bạn học nào của thằng bé mẹ cũng chưa từng gặp hết.” Mẹ Hoắc đứng bên cạnh nói.
“Bạn học này đẹp trai.” Bà nội nói, “Con nít bây giờ đều trông rất đẹp.”
“Cũng không chắc đâu ạ.” Hoắc Nhiên nói, “Hôm nào con dẫn bà đi gặp một người xấu trai để bà mở rộng tầm mắt.”
Bà nội cười không ngừng lại được.
Khấu Thầm ngồi bên giường: “Xấu trai chắc chắn có, nhưng mà con chắc chắn là người đẹp trai nhất.”
“Phải.” Bà nội gật đầu.
Ba Hoắc không ở phòng bệnh, điều dưỡng mà mẹ Hoắc mời cho bà nội đã xếp quần áo hai người đem đến vào trong tủ, Khấu Thầm ở bên cạnh có hơi căng thẳng, so với sự thản nhiên lần trước gặp ba Hoắc, lần này có cảm giác chột dạ giống như vừa rồi mình ăn hiếp Hoắc Nhiên thì bị mẹ người ta bắt gặp vậy.
“Lần trước nghe chú Hoắc nói đến con, còn rất lợi hại nữa phải không.” Mẹ Hoắc nhìn cậu, “Đánh nhau rất đỉnh.”
“Không ạ.” Khấu Thầm xoa mũi, cười cười, “Đánh không lại Hoắc Nhiên ạ.”
Hoắc Nhiên nhìn cậu.
“Đánh không lại Hoắc Nhiên vậy thì không đỉnh chút nào rồi, Hoắc Nhiên vô dụng mà.” Mẹ Hoắc ôm Hoắc Nhiên, xoa lên đầu cậu.
Tóc Hoắc Nhiên lập tức bị xoa đến mức dựng thẳng lên, cậu thở dài: “Bạn con còn ở đây nè, chừa cho con chút mặt mũi đi.”
“Được rồi, hai đứa đi chơi đi, hiếm khi có thêm hai ngày nghỉ, chỗ bà nội giờ cũng không có việc gì.” Mẹ Hoắc nói, “Buổi tối hai đứa tự ăn gì đó, nếu không muốn ở một mình, thì tìm ai đến nhà chơi đi…”
“Con đi.” Khấu Thầm nhân cơ hội lập tức nói.
“Vậy được đó.” Mẹ Hoắc nói xong lấy ví tiền, nhét vào trong túi Hoắc Nhiên mấy tờ, “Mua chút đồ ăn vặt trái cây gì đó, lúc tối chơi game xem phim thì ăn.”
“Dạ.” Hoắc Nhiên gật đầu.
Khi ra khỏi bệnh viện, trời vốn âm u giờ đã đen kịt, Khấu Thầm nhìn điện thoại: “Đi đâu ăn đây? Cậu muốn ăn gì?”
“Lẩu có đặt được không?” Hoắc Nhiên hỏi.
Khấu Thầm ngẩn người: “Có, gọi lẩu về sao?”
“Ừ.” Hoắc Nhiên kéo cổ áo, “Không khí tệ quá, không muốn ở lâu bên ngoài, mắt đã hơi đau rồi.”
“Được.” Khấu Thầm gọi xe, “Đến… Nhà cậu sao?”
“Phải.” Hoắc Nhiên nói, “Tối cậu ở nhà tôi đi, trước đây nếu tôi ở nhà một mình đều gọi đám Từ Tri Phàm qua, lần này tâm trạng Hồ Dật cũng không ổn, Từ Tri Phàm… thì trong nhà có việc, không gọi bọn họ nữa.”
“Được.” Khấu Thầm bỗng nhiên cảm thấy tâm trạng vui vẻ hơn trước đó không ít.
Khi lẩu đặt được đưa đến, Hoắc Nhiên có hơi giật mình, cậu cảm thấy đặt bên ngoài có lẽ là đưa nước lẩu với nguyên liệu, tự mình nấu nước.
Không ngờ rằng lại đem đến một thùng đồ ăn siêu lớn, trong đó là một nước lẩu đã nấu xong, còn có một bịch rau với tương.
“Cái này thuận tiện ghê.” Hoắc Nhiên nói.
“Nồi nhà cậu đặt ở đâu vậy?” Khấu Thầm ở trong phòng bếp hỏi.
“Tôi tìm cho.” Hoắc Nhiên vào phòng bếp, lấy chén, vá, thau cầm ra hết, lại vào lấy muỗng với đũa, chén nhỏ đựng đồ chấm, Khấu Thầm vẫn luôn đi theo sau lưng cậu, việc gì cũng không giúp được.
Sau khi cậu đặt đồ lên trên bàn xong, Khấu Thầm cuối cùng cũng có cơ hội ra tay, chia đũa rồi đặt ở bên chén, sau đó xoa tay: “Này, đủ rồi.”
Hoắc Nhiên nhìn cậu: “Ở nhà cậu không làm việc nhà sao?”
“Có làm.” Khấu Thầm ngồi xuống, nhìn Hoắc Nhiên đang ấn lò vi sóng, “Dì Vương lấy chén đưa tôi, tôi bưng ra, đồ ăn cũng thế.”
“Vậy vừa rồi cậu chỉ đi vòng vòng theo tôi, cũng không giúp bưng gì hết.” Hoắc Nhiên nói.
“Cậu không đưa cho tôi mà.” Khấu Thầm nói.
“Ồ!” Hoắc Nhiên kêu một tiếng, “Cậu là kiểu không có cài đặt chương trình chủ động nhận đồ đúng không?”
“… Cậu đói đòn à.” Khấu Thầm bật cười.
“Uống rượu không?” Hoắc Nhiên hỏi.
“Nghe cậu.” Khấu Thầm nói.
Hoắc Nhiên lấy chai rượu lúa mạch từ trong tủ ra: “Thử cái này đi, để mấy năm rồi, 52 độ.”
Khấu Thầm cầm chai rượu nhìn một chút, rót hai ly.
Hoắc Nhiên vẫn chưa nhắc chuyện lúc trước, cậu cũng không dám hỏi, hai người giống như tin tức thời sự với phỏng vấn tiêu điểm, vừa ăn vừa tùy ý trò chuyện.
Uống hết một bình rượu, Hoắc Nhiên mới ngừng đũa, đứng lên uống ly nước, ngồi ở ghế sô pha: “Cậu dọn, biết không?”
“Biết.” Khấu Thầm gật đầu.
Dọn dẹp bàn, đương nhiên không biết, bình thường cậu đều chờ ba mình chồng chén xong, cậu mới bưng vào phòng bếp, xếp dĩa vào trong máy rửa chén thì lại là điểm mạnh của cậu.
Có điều Hoắc Nhiên vẫn luôn xem tivi, không có nhìn về phía cậu, không phát hiện lúc cậu vào phòng bếp suýt nữa quăng mấy cái chén xuống đất.