Dịch: LTLT
“Chị có thể không nói cho thầy Viên, cũng có thể không báo cho phụ huynh.” Đào Nhụy vừa thu dọn đồ vừa nói, “Nhưng mà em cũng không giấu được, vết thương trên mặt có mù cũng có thể nhìn thấy.”
“Trông rất nghiêm trọng ạ? Trên mặt ấy.” Từ Tri Phàm đứng lên muốn đến cái gương chỗ bồn rửa tay xem thử, nhưng sau khi đứng lên cậu ta không thể không đứng yên tại chỗ mấy giây, vết thương trên người nhói đau.
“Cũng được, chỉ là trông hơi đáng sợ, xương cốt không có vấn đề gì.” Đào Nhụy thở dài, “Là bị đạp lên mặt đúng không, vậy nhóm bạn của em có thể không hỏi em sao?”
“Bọn họ biết.” Từ Tri Phàm đi đến trước gương nhìn thử, lại quay về ngồi xuống ghế, “Em ở đây nằm chút nhé, để nghĩ nên nói thế nào với bọn nó.”
“Là gặp phải chuyện gì sao?” Đào Nhụy rót một ly nước cho cậu ta, “Nếu như là chuyện lớn, chị kiến nghị em vẫn nên nói cho nhà trường hoặc là phụ huynh. Dù sao em vẫn chỉ là học sinh cấp 3, có một số việc xử lý được nhưng có một số việc thì không.”
“Ba em biết.” Từ Tri Phàm nói, “Nhà em xảy ra chút chuyện, không phải phiền phức em gây ra.”
“Nhìn em cũng không phải người gây phiền phức.” Đào Nhụy nhẹ nhàng thở ra, mỉm cười, “Nếu như tính cách giống Khấu Thầm, nói như thế này, chị thật sự không dám tin tưởng.”
Từ Tri Phàm mỉm cười.
Đổi một người khác, đổi một gia đình khác, đối mặt với chuyện thế này, bọn họ sẽ xử lý thế nào đây?
Không biết.
Đây chính là chuyện của nhà mình, giả thuyết không có ý nghĩa, có giả thuyết thế nào thì đều đã xảy ra rồi, trốn không thoát, cách thức đối diện cũng chỉ có một loại.
“Chuyện bạn trai cũ của chị đã giải quyết chưa?” Từ Tri Phàm hỏi.
“Sao thế, muốn đổi chủ đề à?” Đào Nhụy mỉm cười, “Giải quyết rồi, vẫn là nói cho ba mẹ anh ta biết, hai bên nhà tụi chị quen biết, cho nên mới đầu chị không muốn làm lớn, quá lúng túng.”
“Đúng vậy.” Từ Tri Phàm gật đầu, “Quen biết thế này là chuyện không biết phải làm thế nào nhất, bạn bè, hàng xóm…”
“Muốn nói một chút khác? Hai chúng ta không tính thân lắm.” Đào Nhụy nói, “Có thể nói ra sẽ dễ chịu hơn? Đương nhiên, nếu như em không muốn, hai chúng ta nói chuyện khác.”
“Nói cái túi chị mới mua đi?” Từ Tri Phàm liếc nhìn túi xách của cô đặt trên bàn.
“Ánh mắt được đó.” Đào Nhụy cầm cái túi đến, “Phiên bản giới hạn, chỉ có một cái, chị quen một chị order cướp được đó.”
“Chị đi làm có phải là vì mua chút đồ ăn vặt không?” Từ Tri Phàm cười nói.
“Cũng không phải. Điều kiện gia đình tốt là chị may mắn, kiếm tiền nhiều hay ít đối với chị mà nói không ảnh hưởng nhiều, chị có thể không đặt thu nhập lên hàng đầu.” Đào Nhụy nói, “Nhưng chị cũng muốn có cuộc sống của riêng mình, đi làm hay không đi làm, mới là quan trọng.”
Từ Tri Phàm giơ ngón cái.
Hôm nay trở lại trường, căn tin có thể ăn cơm tối, mọi người bình thường đều sẽ đến trường trước khi bắt đầu ăn cơm. Lão Viên từng nói, bọn họ giống như chó con, chen chúc nhau ăn mới có sức.
Nhóm bảy người ngoại trừ Từ Tri Phàm đều đã đến đủ. Lúc đi đến căn tin, Hoắc Nhiên lấy điện thoại ra: “Tao nhắn tin cho Từ Tri Phàm.”
“Đừng nhắn.” Ngụy Siêu Nhân nói, “Nếu như nó không muốn chúng ta biết, chúng ta vẫn giả ngu sao?”
“Cho nên nói với cái đầu này của mày.” Khấu Thầm chọt chọt cái gáy của cậu ta, “Bởi vì phải giả ngu nên mới gửi tin nhắn hỏi chứ, bình thường nếu lúc này nó vẫn chưa đến trường có phải chúng ta đã hỏi rồi không?”
“Ờ đúng.” Ngụy Siêu Nhân gật đầu, “Vẫn là đầu của tụi mày nhiều nếp nhăn hơn.”
“Cũng không tính nhiều nếp nhăn.” Hoắc Nhiên vừa gửi tin nhắn vừa nói, “Chỉ là đầy đủ mà thôi.”
Một đám người bật cười, Ngụy Siêu Nhân thở dài: “Tao tưởng rằng tao thân với mày rồi thì miệng mày sẽ không khịa nữa chứ.”
“Chứng tỏ nếu như mày không thân với nó, nó có thể khịa mày thành tro.” Giang Lỗi nói.
“Mày cũng không đỡ hơn.” Ngụy Siêu Nhân nói, “Mày vừa rồi cũng không mở miệng.”
– Tụi tao đến căn tin rồi, mày đang ở đâu
– Tới liền, tao đến thẳng căn tin luôn
“Nó nói đến căn tin luôn.” Hoắc Nhiên cất điện thoại.
“Mang theo vết thương trên mặt?” Hứa Xuyên hỏi.
“Dù sao cũng không tránh được.” Hoắc Nhiên nói, “Chắc là cũng không bịa ra được lý do nào đi.”
Quả thật không bịa được giải thích hợp lý nào.
Lúc Từ Tri Phàm mang theo vết thương đầy mặt đi vào căn tin, vừa thấy bọn họ thì vẫy tay: “Gọi cơm trước đi, ăn xong rồi nói sau.”
“Tao gọi giúp mày cho, mày giành chỗ đi.” Hoắc Nhiên nói, “Ăn cái gì?”
“Giống Khấu Thầm.” Từ Tri Phàm nói.
“Tại sao?” Hoắc Nhiên ngơ ngác.
“Cậu ta ăn thịt còn dữ hơn mày.” Từ Tri Phàm mỉm cười.
“Hôm nay tao muốn ăn móng heo kho tàu.” Khấu Thầm tuyên bố, “Với cả khâu nhục, thịt nấu bún…”
Hoắc Nhiên nhanh chóng cầm thẻ của Từ Tri Phàm, đi về phía quầy lấy đồ ăn, mấy món ngon này, trong vòng mười phút sẽ bị cướp sạch.
“Còn nữa, còn nữa.” Khấu Thầm xếp ở sau lưng cậu nhìn chằm chằm vào trong, “Đệt, bánh thịt tôi cũng muốn ăn.”
“Ăn hết không?” Hoắc Nhiên thở dài, chờ người phía trước gọi xong đồ ăn, cậu đưa thẻ của Từ Tri Phàm qua, nghiêng đầu nói với Khấu Thầm, “Kêu đi.”
“Dì, lâu rồi không gặp, móng heo, khâu nhục, thịt nấu bún và cả bánh thịt.” Khấu Thầm nói.
“Không ăn chút rau xanh à?” Chị gái bên trong vừa múc đồ ăn vừa hỏi.
“Rau xanh?” Khấu Thầm nhíu mày nghĩ một hồi, “Nửa phần bắp cải đi ạ.”
Hoắc Nhiên nghe đến bật cười, đưa thẻ của mình qua, gọi hai mặn một chay.
“Bên con vẫn còn một phần, giống vừa rồi.” Khấu Thầm cầm khay cơm của Từ Tri Phàm, đưa thẻ của mình vào.
“Không được gọi giùm!” Chị gái nói.
“Chị.” Hoắc Nhiên vội nằm sấp xuống cửa sổ, “Chúng em gọi giùm Tri Phàm, Từ Tri Phàm, chị biết đúng không, đứa mà thành tích học tập vô cùng tốt, lần trước giúp mấy chị lau nhà vô cùng sạch sẽ đó ạ. Hôm nay nó bị thương, đứng không được.”
“À, bị sao thế… Vậy được thôi.” Chị gái cầm hết khay cơm, ấn mấy lần lên trên máy tính tiền, “Giống phần vừa nãy phải không?”
“Phải.” Khấu Thầm gật đầu, đưa tay quẹt thẻ ở máy.
Tích.
Số dư không đủ.
Hoắc Nhiên cầm hai khay đồ ăn đang định xoay người chuẩn bị đi thì giật mình.
“Hết tiền rồi?” Khấu Thầm lại quẹt thẻ.
Số dư không đủ.
“Vậy quẹt thẻ này đi ạ.” Khấu Thầm không chờ Hoắc Nhiên nói, rút cái thẻ trong tay Hoắc Nhiên đi.
Hoắc Nhiên muốn nói gì đó, nhưng khay cơm trong tay quá nặng, đặc biệt là khay của Từ Tri Phàm. Cậu đành phải bưng khay cơm bước nhanh về chỗ bàn trước đã.
“… Này là gọi chung cho hai người hả?” Từ Tri Phàm nhìn thấy khay cơm thì giật mình.
“Tự mày nói giống như cậu ta.” Hoắc Nhiên cười nói, “Cậu ta cũng ăn nhiều như này… Trong thẻ mẹ nó hết tiền rồi, còn tiền gọi nhiều thế này sao.”
“Ai? Trong thẻ Khấu Thầm hết tiền rồi?” Giang Lỗi bưng khay đến, “Nó vẫn có lúc hết tiền à?”
“Tiền trong thẻ là của học kỳ trước còn dư, học kỳ này vẫn chưa nạp.” Hứa Xuyên nói.
“Có tiền chính là như thế, ăn uống thả cửa bao ăn cả học kỳ, trong thẻ vẫn còn dư tiền được ấy.” Ngụy Siêu Nhân nói.
Khấu Thầm bưng khay cơm đến, đặt thẻ của Hoắc Nhiên trước mặt cậu, sau đó ngồi xuống.
“Mày lấy thẻ của Hoắc Nhiên à?” Hứa Xuyên giật mình, “Chẳng phải bên cạnh có thể nạp tiền sao?”
“Không kịp nạp, mày không thấy đằng sau mẹ nó đều là con trai sao.” Khấu Thầm nói, “Tao đi nạp tiền về rồi còn ăn được cái khỉ gì.”
“Mày ăn hết không?” Từ Tri Phàm nhìn đồ ăn trong khay cơm Khấu Thầm.
“Mày ăn không hết thì đưa cho tao.” Khấu Thầm nói.
“… Tao thử xem, tao có hơi đói.” Từ Tri Phàm nói.
Hoắc Nhiên nhìn Từ Tri Phàm, thật ra sau khi một đám người gọi đồ ăn về đều cùng liếc nhìn Từ Tri Phàm.
Con mắt Từ Tri Phàm bầm tím một mảng, khóe miệng cũng trầy da, mu bàn tay sưng lên, bên cạnh xương cổ tay cũng có vết máu giống như bị cà trên mặt đất.
Đây là bị người ta đánh đến mức không cách nào đánh trả lại, chỉ có thể nằm trên đất bảo vệ mình không bị đánh nghiêm trọng hơn.
Hoặc là cậu ta không muốn đánh lại.
“Xảy ra chuyện gì thế?” Hoắc Nhiên hỏi, “Đã như này rồi, tụi tao không thể coi như không nhìn thấy.”
“Con trai dì Hồ quay lại.” Từ Tri Phàm nói, “Con gái dì ấy hôm nay đến nhắc tao, tao cũng gần như đoán được sẽ chặn đường tao rồi.”
“Mấy người?” Khấu Thầm hỏi.
“Không biết.” Từ Tri Phàm nói, “Tao nằm sấp trên đất không có ngẩng đầu, không nhìn rõ.”
Khấu Thầm không nói gì, nhíu mày, cái muỗng trong tay bị ngón cái cậu ta ấn xuống, không một tiếng động cong thành một góc vuông.
“Khấu Thầm.” Hoắc Nhiên đưa tay qua cầm lấy tay Khấu Thầm, bóp bóp, “Đừng xúc động.”
Khấu Thầm vẫn không lên tiếng, chỉ là ném cái muỗng trong tay lên trên bàn, lấy cái muỗng trong khay cơm Hoắc Nhiên, cúi đầu ăn.
Khấu Thầm ăn cơm thích ăn muỗng, lúc này vùi đầu ăn đến mức cái muỗng cứ gõ vào đáy khay cơm, keng keng, nghe ra được cậu vô cùng khó chịu.
“Tao không sao…” Từ Tri Phàm nói, “Vừa rồi đến phòng y tế kiểm tra rồi, không có vấn đề gì lớn…”
“Nếu như có vấn đề gì lớn thì sao?” Khấu Thầm ngắt lời Từ Tri Phàm.
Từ Tri hàm cười cười, không nói.
“Nhà bọn họ không nói đạo lý, mẹ nó là mày bảo dì Hồ kia đi bán đa cấp à? Là mày lừa tiền nhà bọn họ sao?” Khấu Thầm đè thấp giọng, “Đm là mày bắt cóc dì ấy sao?”
“Tao cũng nghĩ như thế.” Từ Tri Phàm nói, “Nhưng bây giờ muốn giải quyết chuyện này thì cũng phải đứng đối diện suy nghĩ, còn nếu cứ bất đồng suy nghĩ thì