Dịch: LTLT
Số lần Khấu Thầm bị gọi vào văn phòng không hề ít.
Từ nhỏ đến lớn cậu đều bị xếp vào trong nhóm học sinh “sau này sẽ tiến bộ”, văn phòng giáo viên, văn phòng thầy chủ nhiệm, văn phòng hiệu trưởng cậu đều rất quen thuộc, nhưng mà sau khi lên cấp 2 thì cậu không đi nữa.
Không phải không ai kêu cậu đi mà là cậu bắt đầu nhắm mắt làm ngơ với mệnh lệnh như này.
Lúc nể mặt thì cậu sẽ đi đến trước tòa nhà văn phòng rồi mới bỗng nhiên rẽ đi nhà vệ sinh hoặc là sân vận động, khi không nể mặt thì người ra lệnh còn chưa nói xong cậu đã đi mất rồi.
Hôm nay là lần đầu tiên cậu được gọi đến văn phòng chủ nhiệm mà tâm trạng thoải mái, bước chân nhẹ nhàng như vậy.
Hình như thầy chủ nhiệm có chuyện nhờ cậu.
Không, bọn cậu.
Cậu và Hoắc Nhiên.
Mặc dù chắc là ngẫu nhiên nhưng lúc này ai gặp phải đãi ngộ này thì người đó hẳn sẽ rất vui vẻ.
Trong văn phòng không có ai, chủ nhiệm dẫn bọn họ vào trong, bảo bọn họ ngồi xuống ghế sô pha.
“Uống chút trà không?” Thầy chủ nhiệm hỏi.
“Thanh niên mà uống trà gì chứ.” Lão Viên nói, “Các em ấy uống nước ngọt.”
“Ồ, nước ngọt cũng có.” Chủ nhiệm chỉ tủ lạnh, “Cola gì đấy, thầy Viên lấy giúp hai em ấy đi.”
Thầy Viên bước đến tủ lạnh ở góc văn phòng.
“Ấy, để em tự lấy, em tự lấy.” Hoắc Nhiên đứng bật dậy từ trên sô pha, giành chạy đến tủ lạnh trước lão Viên, “Lão Viên cũng ngồi đi.”
“Cocacola, cảm ơn.” Khấu Thầm vô cùng tự nhiên dựa vào ghế sô pha, quay đầu nhìn Hoắc Nhiên, “Thật ra thì chúng ta không cần khách sáo vậy đâu, còn gọi cả lão Viên mà.”
Hoắc Nhiên bỗng quay đầu lại bổ sung: “Thầy Viên!”
Lão Viên xua tay: “Thầy nghe cũng thấy không tự nhiên.”
Khấu Thầm cười he he một trận.
Hoắc Nhiên lấy hai chai cola, thầy chủ nhiệm thì pha trà uống với lão Viên.
“Chỗ của thầy có phải hơi hủ bại không vậy?” Khấu Thầm uống cola, lại nhìn ngày sản xuất, “Ban đầu còn tưởng rằng là đồ hôm hội thao còn thừa, nhưng thấy ngày sản xuất lại rất mới đó.”
“Văn phòng giáo viên cũng có tủ lạnh, phúc lợi của nhà trường.” Thầy chủ nhiệm nói, “Em muốn uống cũng có thể đến, nhưng mà đừng nói cho người khác biết, cung không đủ cầu đâu.”
Hoắc Nhiên và Khấu Thầm bật cười, khi chủ nhiệm không mắng người mặc dù chẳng có nụ cười nhưng cảm thấy không có hung dữ như bọn cậu tưởng tượng.
“Nói chuyện chính thôi.” Lão Viên uống một ngụm trà, “Hai học sinh này còn khá là có tính đại diện.”
“Ừ.” Thầy chủ nhiệm gật đầu, nhìn Khấu Thầm với Hoắc Nhiên, “Là thế này, hội học sinh có đưa ra một ý tưởng cho nhà trường, có liên quan đến lên sân thượng bày tỏ.”
“Sân thượng làm gì ạ?” Hoắc Nhiên ngẩn người.
“Nhảy lầu.” Khấu Thầm nhìn cậu, “Có phải cậu là đại diện của nhóm học sinh quê mùa không vậy? Bày tỏ trên sân thượng cũng không biết?”
“Ồ.” Hoắc Nhiên phản ứng lại, “Tôi là không kịp phản ứng.”
“Có phải cảm thấy trường chúng ta không có liên quan gì đến chuyện này đúng không?” Lão Viên hỏi, “Cho nên không kịp phản ứng.”
“Vâng.” Hoắc Nhiên gật đầu, “Chỉ cảm thấy nhà trường không thể đồng ý chuyện này thôi ạ.”
“Thấy chưa.” Lão Viên nhìn thầy chủ nhiệm, “Học sinh hoàn toàn không có lòng tin với chúng ta.”
“Nếu như nhà trường đồng ý làm hoạt động như thế này thì các em cảm thấy sẽ xuất hiện những nội dung gì?” Thầy chủ nhiệm hỏi.
“Chắc là tỏ tình ạ.” Khấu Thầm nói, “Nhất định có một người nào đó hét lớn tôi thích cậu các kiểu, dù sao thì hoạt động này tên là bày tỏ trên sân thượng mà.”
“Nếu như em lên sẽ nói gì?” Thầy chủ nhiệm hỏi tiếp.
“Em mới không thèm lên.” Khấu Thầm nói.
“Em sẽ lên chứ?” Thầy chủ nhiệm lại hỏi Hoắc Nhiên.
“Không ạ.” Hoắc Nhiên cười, “Nhưng em chắc chắn sẽ đi xem, em muốn nghe người khác nói cái gì.”
“Nói thẳng ra là đi hóng hớt.” Khấu Thầm nói.
Thầy chủ nhiệm nhìn lão Viên.
“Tôi sao? Tôi sẽ lên chứ.” Lão Viên khoanh tay, “Nếu như cho phép giáo viên lên.”
“Không phải, tôi không muốn hỏi cái này.” Thầy chủ nhiệm uống ngụm trà.
“Mấy em cảm thấy tổ chức hoạt động này, các bạn học sinh sẽ chào đón chứ?” Lão Viên hỏi, “Các em ấy có mong chờ không?”
“Chắc chắn có rồi ạ, năm ngoái hay là năm trước nữa, trường Thập nhất chẳng phải cũng tổ chức một lần sao, lúc đó biết bao trường khác hâm mộ. Mặc dù lần đó của bọn họ thời gian vô cùng ngắn, chỉ có mấy người lên.” Hoắc Nhiên nói, “Nhưng mà nếu như làm thành quy định chủ đề, chuyện này không được nói chuyện kia cũng không thể nói thì không cần phải nói, đoán chừng không một ai bằng lòng đi lên đâu ạ.”
“Ừ.” Lão Viên gật đầu, “Như vậy chẳng qua chỉ đi theo hình thức “khai sáng” mà thôi, quả thật không có ý nghĩa.”
“Cũng đừng gọi phụ huynh ạ.” Khấu Thầm nói, “Nếu như làm thật thì đừng để phụ huynh nhúng tay vào, phía dưới có một nhóm phụ huynh đứng… Dù sao nếu như ba em đứng ở dưới thì thầy có bắt em phải lên em cũng sẽ không lên.”
“Ý tưởng lần này của hội học sinh là muốn học sinh muốn nói gì thì nói.” Thầy chủ nhiệm nói, “Buổi họp phụ huynh lần trước của lớp các em mặc dù có giới hạn chủ đề, nhưng mọi người đều rất thích hình thức này, cho nên hội học sinh mới đề nghị tổ chức hoạt động này, nhà trường cũng sẽ suy nghĩ. Nhưng mà suy nghĩ của chúng ta chắc chắn phải nhiều hơn một chút, bao gồm sẽ có nội dung mang tính công kích hay không…”
“Cũng không phải học sinh tiểu học mà.” Khấu Thầm làm vẻ mặt không có vấn đề gì, “Bên trên viết là bày tỏ, cậu lên trên đó chửi người khác chẳng phải là thằng ngu sao? Người bình thường sẽ không làm như thế, nếu mà có vậy thật thì chuẩn bị người ở bên dưới cùng la ó đến khi tên đó xuống thì thôi, sợ con khỉ gì.”
Thầy chủ nhiệm nhìn cậu, bật cười.
“Thú vị đấy.” Lão Viên nói, “Anh tìm đứa nhỏ khác đến, không chắc có thể nghe thấy mấy câu như vầy đâu.”
“Vậy được, chúng ta tổng kết lại ý kiến của các em.” Thầy chủ nhiệm cười nói, “Các em hy vọng có hoạt động như thế này, nhưng mà từ chối phụ huynh tham gia, nhà trường tốt nhất là không hạn chế chủ đề và nội dung bày tỏ, đúng không?”
“Đúng ạ.” Hoắc Nhiên gật đầu.
“Cảm ơn các bạn học sinh.” Thầy chủ nhiệm gật đầu với các cậu, “Nếu như còn có ý kiến gì nữa thì có thể phản hồi cho lão Viên. Vì cuối cùng vẫn chưa có quyết định có làm hoạt động thế này không, cho nên mong các em giữ bí mật trước.”
Khi đi ra khỏi tòa nhà văn phòng, Khấu Thầm nhỏ giọng nói: “Này, quên mất chuyện quan trọng rồi.”
“Chuyện gì?” Hoắc Nhiên nhìn cậu.
“Chưa đòi phí bịt miệng.” Khấu Thầm nói, “Bảo giữ bí mật thì giữ bí mật à?”
“Vậy cậu đi đòi đi.” Hoắc Nhiên đứng lại, “Tôi ở đây chờ cậu.”
“Có phải cậu chơi xấu quá không vậy? Tôi đi đòi, cậu ở đây chờ hả?” Khấu Thầm nói.
“Được thôi.” Hoắc Nhiên xoay người đi về phía tòa nhà văn phòng, “Tôi đi cùng cậu.”
Vừa xoay người thì thầy chủ nhiệm đúng lúc từ trên lầu bước xuống, hỏi: “Sao thế? Còn có gì…”
“Không có ạ.” Khấu Thầm tóm lấy cổ áo của Hoắc Nhiên, kéo cậu về lại, “Em nói đi uống cola.”
“Lên trên lấy đi, không sao.” Thầy chủ nhiệm nói, “Lão Viên của em còn đang ở trên.”
“Không cần ạ.” Khấu Thầm lôi Hoắc Nhiên đổi phương hướng đi.
Hoắc Nhiên cũng không giãy ra, cười một hồi đi lùi về.
“Cậu rất dữ dội đó.” Sau khi Khấu Thầm kéo Hoắc Nhiên về bên đường thì đứng lại.
“Sao vậy?” Hoắc Nhiên cười chỉnh lại cổ áo, “Cậu nói tôi không đi cùng cậu, nên tôi đi đòi phí bịt miệng với cậu đó.”
“Đi thôi.” Khấu Thầm nói, “Đến căn tin chơi một lát.”
Trong căn tin có vài người của hội học sinh đang ăn, vừa ăn vừa tụ tập lại nhỏ giọng nói chuyện.
Lộ Hoan và Ngũ Hiểu Thần đều có ở đó, nhìn thấy hai cậu thì mỉm cười chào hỏi.
Khấu Thầm mua chút đồ ăn vặt và đồ uống, cùng Hoắc Nhiên tìm một cái bàn trống cách xa bọn họ ngồi xuống.
“Lộ Hoan thì cũng thôi đi, bình thường không nói chuyện.” Khấu Thầm nhỏ giọng nói, “Cái tên phản đồ Ngũ Hiểu Thần này, ngày nào cũng nhảy nhót vui vẻ trong tường nhà, thế mà chuyện này lại không lộ ra chút tin tức gì.”
“Không chừng đã nhận phí bịt miệng rồi.” Hoắc Nhiên cười nói.
“Này.” Khấu Thầm cầm túi đậu nhai rốp rốp, “Nếu như có thể làm hoạt động gào thét trên sân thượng, có thể bảo Giang Lỗi lên hét, Lộ Hoan tôi thích cậu!”
“Chắc chắn nó không dám, nó chỉ dám lên hét Từ Tri Phàm tao yêu mày, không dám hét Lộ Hoan tôi thích cậu đâu.” Hoắc Nhiên nói.
“Cái thằng hèn.” Khấu Thầm cười một hồi.
“Chẳng phải cậu cũng không tính lên đó sao?” Hoắc Nhiên nói.
“Tôi là không có gì để hét.” Khấu Thầm nói, “Tôi không có chuyện gì kìm nén đến mức phải có cơ hội này mới có thể xả ra, tôi muốn nói cái gì thì bình thường nói luôn rồi.”
“Ừ, tôi cũng cảm thấy không có gì để hét.” Hoắc Nhiên nghĩ một chút, “Nhưng tôi thật sự muốn nghe người khác nói, có phải tối thích hóng hớt lắm không?”
“Không.” Khấu Thầm nói, “Tôi thấy ai cũng sẽ thế này, muốn biết người khác đang nghĩ gì, tôi muốn phát minh một cái máy đọc suy nghĩ, tuyệt đối có thể thành người giàu nhất vũ trụ.”
“Trước tiên nạp tiền vào thẻ trường của tôi đi, nhà giàu.” Hoắc Nhiên nói.
“Nạp con khỉ.” Khấu Thầm lấy thẻ của mình ra, quăng trước mặt cậu, “Cầm xài đi.”
“Thẻ không à?” Hoắc Nhiên cầm thẻ quơ quơ.
“Nói gì vậy.” Khấu Thầm nói, “Sớm đã nạp rồi, chỉ chờ ngày ăn sạch thẻ của cậu, cậu lưu lạc đầu đường thôi.”
“Bị điên hả.” Hoắc Nhiên bật cười.
Bởi vì đã hứa với thầy chủ nhiệm và lão Viên, hai người nhịn không nói chuyện bày tỏ trên sân thượng cho nhóm bảy người biết, chỉ chờ nhà trường thông báo.
Nghe ý của thầy chủ nhiệm thì thật ra muốn một lần tổ chức hoạt động này, dù gì trường chuyên vẫn luôn “cởi mở đi đầu” so với các trường khác.
Nhịn cũng được nửa tháng thì có động tĩnh.
Giờ nghỉ sau tiết thứ hai, Ngụy Siêu Nhân đi nhà vệ sinh, khi trở về thì vẻ mặt phấn khởi.
“Tao mới thấy người của hội phụ huynh chuyển một cái poster lớn qua chỗ hội trường.” Ngụy Siêu Nhân khoa tay, “Lớn lắm, tao thấy cũng phải cao hai mét, vẫn chưa vẽ xong.”
“Poster gì?” Từ Tri Phàm hòi.
“Có thể là bày tỏ trên sân thượng.” Ngụy Siêu Nhân nằm sấp trên bàn, nhỏ giọng nói, “Gió thổi một cái tao có thấy chữ, người nói.”
“Cái gì người nói? “Hứa Xuyên ngẩn người.