Dịch: LTLT
Trận này là trận chung kết, vì tiến thêm một bước đánh bại lời nói ngông cuồng của ban tự nhiên tiếp tục danh tiếng hôm qua, tập thể nam sinh Văn 1 ngay cả chủ lực cùng dự bị đều đang ở dưới rổ, tích cực làm nóng người.
Có lẽ cũng vì hôm nay có phóng viên đến hiện trường.
Máy quay vừa xuất hiện thì đến đội cổ vũ cũng bắt đầu luyện tập.
Lão Viên không có ngồi cùng mấy vị lãnh đạo của trường ở chỗ ngồi đằng sau ghế trọng tài mà rất sung sướng ngồi trong ghế khán giả của lớp Văn 1.
Khấu Thầm với Hoắc Nhiên chuyền lẫn nhau mấy trái bóng, lại chạy dưới rổ mấy vòng.
“Lý 8 mạnh à.” Khấu Thầm nhỏ giọng nói.
Đội bóng của Lý 8 có ba thành viên trong đội bóng rổ trường, cùng với bốn thành viên đội điền kinh trường, nhìn từ các phương diện kỹ thuật, chiều cao, đến thể lực đều có ưu thế mang tính áp đảo.
“Mạnh con khỉ.” Hoắc Nhiên trả lời vô cùng dứt khoát.
“Bình thường tôi chém gió thì cậu chửi tôi.” Khấu Thầm nhìn Hoắc Nhiên, “Lúc này lại tự chém bản thân mình lợi hại, miệng cũng không ngại chút nào nhỉ?”
“Không phải chém gió.” Hoắc Nhiên nhìn người của Lý 8, “Áp lực của bọn họ lúc này lớn hơn chúng ta nhiều. Chúng ta là hắc mã, lớp nào bọn họ cũng đều quen thuộc, chỉ là không có kế hoạch để nhằm vào chúng ta.”
“Cậu là đội trưởng của bọn họ, không có kế hoạch nhắm vào cậu sao?” Khấu Thầm nói, “Đội trưởng như cậu cũng không được lắm.”
“Trước đây tôi không có phối hợp với người khác.” Hoắc Nhiên nói, “Với lại, thành viên đội bóng cũng không chắc đều hiểu được tôi.”
“May mà có tôi đúng không?” Khấu Thầm nhướng mày.
“… Phải, thánh bóng rổ.” Hoắc Nhiên liếc cậu.
Trọng tài thổi còi, cầu thủ hai bên tập trung ở giữa sân.
Hoắc Nhiên phát hiện trọng tài biên hôm nay là Lâm Vô Ngung.
Lớp 12 còn rảnh đến vậy, không chỉ ngồi ở ghế trọng tài mà còn thổi biên, không hổ là học thần.
Hôm nay ném bóng bên Văn 1 đổi thành Khấu Thầm, Khấu Thầm bật nhảy rất tốt, với lại vào lúc “khoe mẽ” như này, phát huy còn vượt xa bình thường.
Người nhảy bắt bóng bên Lý 8 là Vi Chính, không phải người cao nhất của lớp bọn họ nhưng cũng xấp xỉ người cao nhất Văn 1 là Hoắc Nhiên với Khấu Thầm rồi.
Bóng được ném lên ở giữa Khấu Thầm và Vi Chính, hai người lập tức nhảy lên.
Quả nhiên Khấu Thầm không đủ kinh nghiệm, nhảy lại khá cao, cao hơn Vi Chính nửa cái đầu nhưng nhảy sớm hơn không phẩy mấy giây.
Vi Chính tranh thủ thời cơ đúng lúc, chuyền bóng cho Trương Vân Hải của Lý 8.
Bình thường Hoắc Nhiên chơi bóng dù có mắng chửi cả trận đấu cũng rất ít khi dốc hết sức lực, nhưng trận đấu hôm nay cậu muốn thắng, dù thế nào cậu cũng muốn thắng.
Trận đấu đầu tiên cậu chơi cùng với Khấu Thầm.
Cậu chỉ muốn thắng.
Khi Trương Vân Hải duỗi tay chuẩn bị đón bóng thì một cánh tay đưa ra ở trước mặt cậu ta.
Trên ghế khán giả của Văn 1 lập tức hò hét, đội cổ vũ cũng phát ra chút tiếng thét chói tai không ngay ngắn, chỉ trong một giây, bọn họ đã vứt suy nghĩ phải thể hiện ra phong thái của đội cổ vũ trường chuyện ở trước mặt phóng viên ra sau đầu.
Trái bóng đáng lẽ Trương Vân Hải có thể đón được vững vàng bị Hoắc Nhiên nhẹ nhàng cướp được.
Khi tất cả mọi người vẫn chưa hoàn toàn tiến vào trạng thái thi đấu, Hoắc Nhiên đã dẫn bóng đến phần sân phía trước, trước khi người của Lý 8 vượt lên lại chuyền bóng cho Khấu Thầm cũng đang cùng tốc độ chạy đến.
Khấu Thầm cầm được bóng, không chút chần chừ, trực tiếp ra tay.
Bóng vào rổ.
Cú ném này khiến khán giả của cả sân tiến vào trạng thái phấn khích, tiếng hò hét và huýt sáo vang lên khắp nơi.
Hoắc Nhiên chỉ Khấu Thầm: “Cậu mẹ nó lần sau lại giẫm vào vạch ba điểm khi không có người phòng thủ thì tôi giết cậu.”
“… Tôi vừa vào sân có hai phút mà?” Khấu Thầm ngẩn người.
Hoắc Nhiên đè sau gáy Khấu Thầm xuống: “Nhìn rõ đi, vạch ba điểm ở đây!”
“Tôi giẫm lên rồi sao?” Khấu Thầm có hơi khó chịu tặc lưỡi.
“Phải.” Hoắc Nhiên nói.
“Được, lát nữa tôi chú ý.” Khấu Thầm nói xong lại quay phắt đầu lại, “Tôi nói rồi nha, cậu còn chửi tôi thì tôi trừng trị cậu đó!”
“Có gan thì đến.” Hoắc Nhiên trừng Khấu Thầm, “Phòng thủ!”
Mở màn này khiến Lý 8 không vui, ngay lập tức cũng tấn công nhanh, đồng đội nhận được bóng hầu như đều không dẫn bóng mà ném thẳng ép đến dưới rổ.
Sau đó, Trương Vân Hải giống như khiêu khích, ném một trái ba điểm.
“Ông nội nó!” Khấu Thầm nhỏ giọng chửi một câu, “Có phải cậu ta cố ý không?”
“Đương nhiên là cố ý.” Hoắc Nhiên nói, “Để nói cho cậu biết, cậu không lợi hại bằng cậu ta.”
“Cậu lại khích tướng tôi à?” Khấu Thầm nhìn Hoắc Nhiên.
“Có tác dụng không?” Hoắc Nhiên hỏi.
“Có.” Khấu Thầm nhếch khóe môi.
“Làm sao đây?” Giang Lỗi hỏi.
“Kèm chặt.” Hoắc Nhiên nói, “Mệt chết cũng phải kèm chặt.”
“Mệt không chết được.” Giang Lỗi cắn răng nghiến lợi, “Coi thường tụi tao quá rồi.”
Hoắc Nhiên vẫn có niềm tin với mọi người, La Phi Ngọc là cán sự môn thể dục, trước đây cũng ở đội điền kinh của trường, chẳng qua là học kỳ 2 năm lớp 10, vì gia đình yêu cậu phải học hành đàng hoàng không được suy nghĩ chuyện khác nên mới rời khỏi đội. Thể lực Giang Lỗi hơi kém, nhưng cứng đầu lên cũng thuộc hệ không phải người, cái kiểu chém rớt đầu nhưng cũng không mở miệng kêu. Ngụy Siêu Nhân thì càng khỏi phải nói, nhìn đại ca Khấu Thầm của bọn họ là biết rồi.
Hai đợt tấn công nhanh, bầu không khí trên sân bắt đầu căng thẳng, hai bên cũng bắt đầu chơi cẩn thận lại.
Cũng không thể nào tấn công nhanh cả trận được.
La Phi Ngọc cầm bóng, sau khi đập hai cái thì nâng bóng qua đỉnh đầu, ra hiệu bằng ánh mắt với Giang Lỗi, sau đó ném bóng đi.
Giang Lỗi nhận được bóng, cùng lúc đó đối phương đến phòng thủ, cậu ta đưa bóng ra sau chuyền cho Khấu Thầm.
Hoắc Nhiên lau mồ hôi thay cậu ta, bình thường động tác này mười lần có tám lần cậu ta sẽ chuyền hỏng. Nhưng hôm nay phát huy xuất sắc, trái bóng rất chính xác rơi vào trong tay Khấu Thầm.
Khấu Thầm nhận được bóng, chạy ào về phần sân trước giống như một cơn gió.
“Ba điểm!!!” Giọng nói của Từ Tri Phàm từ ngoài sân truyền vào.
“Đừng giẫm vạch!!!” Hứa Xuyên cũng hét lên.
Lần này, Lý 8 về phòng thủ vô cùng nhanh, khi Khấu Thầm xông đến bên ngoài vạch ba điểm, bọn họ đã có ba người vọt vào bên trong rồi.
Vì để phòng hờ Khấu Thầm chuyền bóng cho Hoắc Nhiên, Vi Chính kèm Hoắc Nhiên chặt chẽ, Hoắc Nhiên liên tục làm hai động tác giả cũng không thoát khỏi.
Vào tình huống thế này, Khấu Thầm nên chuyền bóng cho người khác.
Nhưng không biết vì sao, Khấu Thầm giống như nhìn thấy Hoắc Nhiên đang bị Vi Chính phòng thủ gắt gao nhưng vẫn chuyền bóng về phía bên này.
Điên rồi!
Hoắc Nhiên đành phải nhanh chóng xông về phía bóng, phải giành được trái bóng này trước khi Vi Chính chạm được bóng.
Đúng là liều mạng mà.
Khi thi đấu giải thành phố Hoắc Nhiên còn chưa từng liều mạng như vậy, cậu dường như phi thân đến, khoảnh khắc tay chạm vào bóng, nhìn lướt qua cậu đột nhiên nhìn thấy Khấu Thầm đã lùi về sau hai bước.
Thế là trở tay hất bóng, chuyền bóng về lại tay Khấu Thầm.
Khấu Thầm dùng cách chuyền bóng cho Hoắc Nhiên để phân tán sự chú ý của Trương Vân Hải đang kèm chặt cậu.
Sau khi lùi lại hai bước nhận được trái bóng được Hoắc Nhiên chuyền về lại, Khấu Thầm đứng ở vị trí cách vạch ba điểm khoảng chừng một mét, nhảy lên ném một trái ba điểm.
Theo tiếng thét chói tai và kêu gào của khán giả, bóng rơi vào trong rổ.
Sau khi cậu chạm đất, Trương Vân Hải mới chạy về lại trước mặt cậu.
Cậu cười với Trương Vân Hải.
Trương Vân Hải mặt không có biểu cảm gì rời khỏi.
Sau đó cậu lại nhìn về phía Hoắc Nhiên, trước khi Hoắc Nhiên mở miệng cậu giành nói trước: “Cậu chửi tôi thử xem?”
Hoắc Nhiên không nói gì, nhìn cậu.
“Trái này có phải nên tính bốn điểm không?” Cậu hỏi.
“Cậu đi thương lượng với trọng tài xem.” Hoắc Nhiên trả lời.
Khấu Thầm bật cười, sau khi bật nhảy mấy cái thì lại hỏi: “Thế nào?”
“Đẹp.” Hoắc Nhiên nói, “Nhưng mà lần sau đừng mạo hiểm như thế nữa, lỡ như tôi không chạm đến bóng thì sao?”
“Không thể nào.” Khấu Thầm đụng nhẹ lên vai cậu, “Tôi biết cậu có thể cầm được, đội trưởng không phải làm chơi.”
Hoắc Nhiên tặc lưỡi.
Nói thật, Hoắc Nhiên rất thích cảm giác này.
Trước đây cậu chỉ có thể cảm nhận được sự sung sướng khi gặp đối thủ xứng tầm, nhưng hôm nay lại cảm nhận được vui sướng do sự ăn ý mang đến.
Sự ăn ý này không phải phối hợp ăn ý lúc thi đấu giữa cậu và đồng đội.
Mà là kiểu tôi biết cậu có thể, cậu cũng tin tưởng tôi có thể.
Là nhìn một ánh mắt đã biết ngay động tác tiếp theo, Khấu Thầm sẽ xuất hiện ở vị trí mà cậu cần chuyền bóng, cậu cũng có thể phán đoán được Khấu Thầm cần phối hợp như thế nào, đồng thời dốc hết sức làm được.
Cậu dẫn bóng đến giữa sân thì có thể nhìn thấy Khấu Thầm. Sau khi chuyền bóng thì cậu có thể đoán được Khấu Thầm muốn ném hay là lại chuyền tiếp. Khấu Thầm cũng có thể hiểu cậu muốn từ vị trí nào xông thẳng vào khu vực ba giây.
Sự ăn ý tôi chờ cậu ở tất cả vị trí mà cậu muốn nhìn thấy tôi, không phải cùng nhau chơi bóng mấy năm thì có thể có được.
Tuy cũng có sai sót.
Ví dụ khi Hoắc Nhiên cho rằng Khấu Thầm sẽ ném rổ nhưng cậu lại bỗng nhiên trở tay chuyền bóng đến trước mặt Hoắc Nhiên.
Công phu trong thiên hạ, chí có “nhanh” là không né được.
Khoảng cách giữa Hoắc Nhiên với cậu chỉ có hai bước, thật sự không kịp chuẩn bị.
Trái bóng này đập thẳng vào trán của Hoắc Nhiên.
Sau đó bóng lại bật ra quay về bên tay Khấu Thầm.
“Ném mẹ nó vào rổ luôn đi, kéo con khỉ!” Hoắc Nhiên tức không nhịn được, gào lên.
Khấu Thấm ném bóng, bóng vào rổ.
Hai điểm.
Tiếng khen ngợi và tiếng cười ở ngoài sân hòa lẫn với nhau.
“Đừng chửi tôi, đừng chửi tôi!” Khấu Thầm không thèm nhìn bóng có vào rổ hay chưa, lập tức tiến lại gần Hoắc Nhiên, sờ lên trán cậu, cố gắng nhịn cười nhỏ giọng nói, “Tôi nghĩ là bọn họ không có kèm cậu, chuyền cho cậu để đảm bảo một chút.”
“Cú đó của cậu là chuyền hả?” Hoắc Nhiên trừng cậu, “Mẹ nó cậu đánh bóng dội tường đấy!”
“Đau không?” Khấu Thầm hỏi.
“… Đây là bóng rổ cũng chẳng phải quả tạ.” Hoắc Nhiên thở dài.
“Vậy cậu còn chửi tôi?” Khấu Thầm nhỏ giọng kháng nghị.
“Tôi phải khen cậu sao?” Hoắc Nhiên cũng nhỏ giọng quát, “Bên ngoài cười thành cái gì rồi cậu có nghe thấy không?”
“Cậu chửi tôi ảnh hưởng đến phát huy của tôi sắp tới thì làm sao đây?” Khấu Thầm nói.
“Sẽ ảnh hưởng sao?” Hoắc Nhiên tặc lưỡi.
“Sẽ không.” Khấu Thầm nói.
Vì để bày tỏ an ủi, Hoắc Nhiên duỗi tay ôm Khấu Thầm, vỗ vỗ trên lưng cậu: “Được chưa công chúa Thầm?”
“Chú ý dùng từ đó!” Khấu Thầm trừng Hoắc Nhiên, xoay người chạy đi.
Nửa trận đầu, tỉ số của hai bên cứ bám sát nhau, không có cách nào kéo dài khoảng