Dịch: LTLT
Vết cắn mà Khấu Thầm cắn trên vai Hoắc Nhiên tuyệt đối là dùng hơn chín thành nội lực, cho đến khi đám người phấn khích trên sân bóng đã giải tán hoàn toàn, cảm giác đau đớn trên vai cậu vẫn còn rất tươi mới.
Cậu muốn lấy điện thoại chụp xem thử, nhưng lại sợ khiến người khác chú ý, khắp trường cũng chẳng nghe thấy có ai thắng một trận đầu mà đã cắn đồng đội của mình.
“Đi thôi, về nhà.” Khấu Thầm vung áo khoác lên chạy đến, “Vừa rồi lão Viên có hỏi phóng viên, thời sự 8 giờ tối nay sẽ có giải đấu của trường chúng ta, ngày mai còn có một chuyên đề trường học, cái gì mà tuổi trẻ tung bay hay gì gì đó.”
“Ờ.” Hoắc Nhiên đáp.
Lúc xoay người muốn mặc áo vào thì cánh tay bị Khấu Thầm kéo lại.
Khấu Thầm đưa tay khều cổ áo của cậu, phát ra một tiếng kinh ngạc rất thấp: “Ôi đệt, bị sao vậy?”
Hoắc Nhiên quay đầu lại nhìn Khấu Thầm: “Xin cậu hãy hỏi lại một lần nữa?”
“Đây là ai túm…” Khấu Thầm lại gần nhìn thử, giật mình vội vàng lùi lại, “Đm, tôi cắn à?”
“Soái Soái cắn.” Hoắc Nhiên cầm áo khoác lên mặc vào, “Đi thôi.”
“Đau không?” Khấu Thầm đi theo.
“Đau.” Hoắc Nhiên nhíu mày, đưa điện thoại của mình cho Khấu Thầm, “Lát nữa không có ai cậu chụp một tấm giúp tôi xem bị cậu cắn thành cái gì rồi?”
“Khỏi chụp đi.” Khấu Thầm nói, “Lúc về nhà tắm rửa thì có thể nhìn thấy thôi.”
Hoắc Nhiên khẽ sờ lên vai mình, cau mày: “Cậu nói thật đi, có phải sợ bây giờ tôi nhìn thấy thì có thể đánh chết cậu tại chỗ không?”
Khấu Thầm cười không trả lời, chỉ là kéo cậu qua cười hì hì mấy tiếng.
“Có phải rất thảm không?” Hoắc Nhiên tặc lưỡi.
“Ừm.” Khấu Thầm xoa mũi, “Có lẽ là bị rách da rồi, cậu tắm xong thì bôi chút cồn gì đó để sát trùng.”
“Có cần phải chích ngừa không?” Hoắc Nhiên hỏi.
“Uốn ván à? Không đến mức đó đâu.” Khấu Thầm nghĩ một chút, “Cậu ra ngoài leo núi, đạp xe, có chút thương tích cũng không đến mức phải chích ngừa…”
“Chích ngừa chó dại.” Hoắc Nhiên nói.
“… Ông nội cậu!” Khấu Thầm chửi.
Nhóm bảy người tập trung ở cổng trường, hướng bọn họ về nhà không giống nhau, nhưng mà phải cùng nhau đi một đoạn đường đến ngã tư, sau đó thì tự mình đạp xe đạp, chạy xe điện, đi xe buýt về.
“Hôm nay chị mày không đón mày sao?” Hứa Xuyên hỏi Khấu Thầm.
“Không đón.” Khấu Thầm nói, “Hôm qua nhà tao có họ hàng đến, là mấy chú của tao, không ai rảnh đón tao.”
“Có muốn tao chở mày về không?” Giang Lỗi vỗ yên sau xe điện của mình.
“Không cần, tao…” Khấu Thầm nhìn về phía Hoắc Nhiên.
“Đừng nhìn nữa, xe Hoắc Nhiên không có yên sau.” Từ Tri Phàm nói.
Khấu Thầm tặc lưỡi: “Tao có thể đứng…”
“Cũng không cho đứng.” Giang Lỗi nói.
Ngụy Siêu Nhân cười tiếng rất to: “Đậu má, đáng thương quá!”
“Ngày mai tụi mình đi chơi nha.” Hồ Dật vô cùng lạc đề nói.
“Được đó.” Khấu Thầm lập tức hưởng ứng.
Cuối tuần đi chơi đối với mấy người bọn họ mà nói thì khá có sức hấp dẫn, trước đây bọn họ thường cùng nhau đi chơi vào cuối tuần, dù chỉ là đi dọc con đường tám chuyện, tản bộ cũng sẽ cảm thấy thú vị.
“Hoắc Nhiên, tuần này câu lạc bộ của tụi mày có hoạt động gì không?” Từ Tri Phàm hỏi.
“Tuần sau có buổi đạp xe hai ngày.” Hoắc Nhiên nói, “Tuần này tao không tham gia, phải chơi bóng.”
“Đạp xe dẫn tôi với.” Khấu Thầm lập tức nói.
“Không.” Hoắc Nhiên trả lời rất dứt khoát.
“Thứ sáu tuần sau tôi thương lượng với cậu lại.” Khấu Thầm hoàn toàn chẳng thấy sao cả.
Ở ngã tư, sau khi mọi người chia nhau đi hết rồi, Hoắc Nhiên nhìn Khấu Thầm: “Rồi cậu đi bằng gì?”
“Bánh xe sau của cậu thật sự không thể đứng lên sao?” Khấu Thầm hỏi.
“Không được, không chịu nổi.” Hoắc Nhiên thở dài, “Cảnh sát cũng không cho.”
“Vậy thì tôi gọi xe.” Khấu Thầm lấy điện thoại ra, “Cậu mau về nhà đi, xử lý vết thương kia, ừm… Đúng là tôi cắn nặng thật.”
Hoắc Nhiên không nói gì.
Lại là cảm giác ấy, bịn rịn không nỡ.
Trước đây khi leo núi, cậu cũng từng có cảm giác này, nhưng sau đó mỗi tuần đều đi chơi với nhau cộng thêm hầu như cuối tuần nào Khấu Thầm cũng đều ở cổng ngồi xe hơi đi, cho nên cậu vẫn không có cảm giác mãnh liệt như vậy lần nữa.
Hai ngày nay vừa cùng nhau chơi bóng xong, sau khi phấn khích thì lại mơ hồ cảm thấy mất mát. Lúc này, không nỡ tạm biệt bỗng nhiên trở nên rất rõ ràng.
Khi Khấu Thầm gọi xe, cậu dùng chân chống đất, vẫn không đi cũng chẳng nói gì.
Khấu Thầm cũng không lên tiếng.
Đến khi xe đến ngừng lại ở bên cạnh, Khấu Thầm mới vỗ lên cánh tay của cậu: “Xuống.”
“Hửm?” Hoắc Nhiên đang chuẩn bị đạp xe đi thì bị Khấu Thầm nói cho giật mình, nhưng vẫn vô thức xuống xe.
Khấu Thầm nhấc xe đạp của cậu lên, nói lớn với tài xế trong xe: “Bác tài, làm phiền mở cốp sau.”
“Đệt.” Lúc này Hoắc Nhiên mới phản ứng lại, đi đến đặt xe đạp của mình vào trong cốp sau cùng Khấu Thầm.
“Như vậy thì nói thêm được một lát.” Khấu Thầm cười, mở cửa xe bước lên.
Thật ra có thể nói nhiều thêm cũng chỉ là nói chuyện trận đấu. Khấu Thầm vẫn còn chìm đắm trong lần phối hợp cuối cùng đó, có hơi phấn khích, vốn dĩ Hoắc Nhiên đã bình tĩnh không ít rồi nhưng bị Khấu Thầm ở bên cạnh nói đến mức cũng bắt đầu phấn khích lại.
Cảm thấy chưa nói được mấy câu, xe đã chạy đến dưới lầu nhà Hoắc Nhiên. Khấu Thầm đến gần bên tai cậu nhỏ giọng nói: “Nhớ sát trùng đó.”
“Ừ.” Hoắc Nhiên mở cửa ra.
Lúc lấy xe đạp ở cốp sau ra, Khấu Thầm lại đi theo: “Nếu như nhìn thấy đáng sợ quá thì ngày mai cho cậu cắn lại.”
“Biến đi.” Hoắc Nhiên nói, “Cậu cho rằng tôi giống cậu sao?”
Khấu Thầm cười: “Ngày mai tôi đến tìm cậu.”
“Ừ.” Hoắc Nhiên nhấc xe đạp của mình đi về phía thang máy, vẫy vẫy xe với Khấu Thầm, “Đi đi!”
Khấu Thầm hôn gió với cậu, về lại xe.
Khi xe chạy đến đầu đường của cổng khu dân cư, Khấu Thầm nhận được điện thoại của mẹ Khấu: “Con đến đâu rồi? Đồ ăn đã nấu xong, còn chưa đến nhà sao?”
“Đến siêu thị đầu đường rồi ạ, sắp đến nhà.” Khấu Thầm nói.
Hôm qua chú hai đến, tình cảm của ba Khấu với chú Hai tốt nhất. Lần nào trước khi đi du lịch, cả nhà chú Hai đều sẽ đến nhà cậu ở vài ngày, không biết là thói quen gì.
“Chú Hai, thím Hai, anh Vũ.” Khấu Thầm vào cửa đã ôm Soái Soái đang nhào đến, vừa đổi giày vừa chào hỏi với người trong nhà.
“Về rồi à.” Chú Hai cười nhìn cậu, “Chị con nói hai hôm nay con thi đấu à?”
“Dạ, cũng không phải giải đấu lớn gì, giải bóng rổ cấp lớp của trường mà thôi.” Khấu Thầm nói.
“Tham gia nhiều hoạt động tập thể rất tốt.” Chú Hai nói, “Trước đây chẳng phải hoạt động gì của trường đều không muốn tham gia sao?”
“Nếu trường tụi nó tổ chức thi đấu trùm đánh lộn.” Ba Khấu ở bên cạnh nói, “Anh xem nó có tham gia hay không.”
“Không tham gia, trận đấu không có đối thủ không tham gia.” Khấu Thầm cầm ba lô đi lên lầu, Soái Soái vẫn luôn quấn bên người cậu đụng tới đụng lui. Cậu túm lấy lông trên đầu Soái Soái, trừng mắt nhìn nó, Soái Soái lập tức ngoan ngoãn.
Chú Hai bật cười: “Lợi hại.”
“Bây giờ cũng tốt, trường phụ thuộc là trường chuyên, điều kiện tốt hơn trước đây nhiều, đều là học sinh giỏi, không có mấy đứa học sinh coi trọng đánh nhau, đều là coi trọng học hành.” Ba Khấu nói, “Chỉ là chuyện học hành vẫn không ổn, hoàn toàn không học.”
“Con đi tắm trước đây.” Sau khi lên lầu, Khấu Thầm hét một tiếng.
Khi ba Khấu lên án thành tích kém của cậu, bình thường cậu sẽ tránh đi, có đôi khi ba Khấu nói đến tức giận, không chừng còn thuận tay đến đánh cậu một trận.
“Tắm mau lên, sắp ăn cơm rồi.” Ba Khấu nói, “Con cũng đói rồi phải không?”
“Dạ!” Khấu Thầm dẫn Soái Soái chạy vào trong phòng.
Soái Soái vừa vào phòng đã nhảy tót lên giường.
“Chân có sạch không?” Khấu Thầm chỉ nó.
Soái Soái lập tức lật người nằm xuống, giơ bốn chân lên trên không.
“Để anh nhìn xem.” Khấu Thầm đi đến túm lấy móng nó kiểm tra, lại sờ sờ, “Cũng rất sạch, tao không ở nhà cũng không có ai dẫn mày ra ngoài lăn bùn, bé đáng thương… Chơi đi.”
Soái Soái thuận thế bắt đầu nhảy tung tăng trên giường, sau đó nằm xuống lăn.
Khi mở nước chuẩn bị tắm, Hoắc Nhiên gửi tin nhắn đến.
– Mẹ nó cậu xé một miếng thịt của tôi rồi cắn đi!
Khấu Thầm cười, lại bước ra khỏi phòng tắm, nằm sấp trên giường, nói với Soái Soái còn đang lăn: “Soái! Nào, giả vờ đáng thương!”
Soái Soái lập tức nhào đến, nằm sấp trước mặt cậu, cúi đầu, tai cũng rũ xuống.
Khấu Thầm chụp một tấm ảnh gửi cho Hoắc Nhiên.
– Anh Nhiên Nhiên, em sai rồi.
Sau khi cậu tắm xong thì tin nhắn của Hoắc Nhiên mới đến lại.
– Lấy Soái Soái ra giả vờ đáng thương cái gì?
Khấu Thầm cười, trả lời lại.
– Còn đau không? Tôi thật sự không cố ý đâu.
– Không sao, tôi không có yếu ớt như cậu, trật khớp thôi cũng hét như sắp chết.
– Cút đi, chuyện trật khớp có thể quên được không?
– Không thể, tôi muốn nhớ thì nhớ.
Cậu là nhớ đến tôi rồi cười phải không?
Khấu Thầm gõ xong câu này lại xóa đi, lúc đang định gõ lại thì Khấu Tiêu đạp ở bên ngoài cửa: “Khấu Thầm, em tắm xong chưa?”
Soái Soái từ trên giường nhảy xuống, chạy đến bên cửa, đứng lên kéo tay nắm cửa, mở cửa ra.
“Sao còn ở trần?” Khấu Tiêu trừng cậu, “Nói chuyện với ai thế? Mau xuống lầu ăn cơm!”
“Đến đây.” Khấu Thầm tặc lưỡi, lại nhìn màn hình điện thoại, chần chừ một lát bỏ điện thoại vào trong túi quần, mặc áo thun vào rồi xuống lầu.
“Cho nên mới nói, có đôi khi ra nước ngoài rèn luyện vẫn có lợi.” Ba Khấu đang nói chuyện với chú Hai, “Không ném nó vào trong môi trường đó, nó sẽ luôn cảm thấy mình có đường lui. Với lại cũng có thể mở mang tầm mắt, biết trời đất rộng lớn cỡ nào, đừng nói muốn gò bó trong mắt sống qua ngày.”
Đoạn đối thoại này Khấu Thầm đã