Dịch: LTLT
Hồ Dật ném xong ví tiền, đầu hất lên, cứ đứng như thế ở bên cạnh lan can, nắm đấm còn nắm rất chặt, đốt ngón tay có hơi trắng.
“Chuyện gì thế?” Ngụy Siêu Nhân thấp giọng nói, “Củ cải sao vậy?”
“Chắc đó là người mà nó muốn lấy dao cắt mì chém đấy.” Từ Tri Phàm nói xong, xoay người đi đến trước mặt Hồ Dật, “Là cô ta sao?”
“Ừ.” Ánh mắt Hồ Dật lướt qua đầu vai của Từ Tri Phàm, nhìn chằm chằm người phụ nữ kia.
Lúc nãy bọn họ bắt ăn cướp, động tĩnh rất lớn, bây giờ đã bắt đầu có người đến vây xem. Khấu Thầm nhìn người phụ nữ kia, đi đến, hắng giọng nói: “Chị gái này…”
“Mấy cậu có ý gì?” Lúc này, người phụ nữ lại nổi giận, chỉ về phía Hồ Dật chửi, “Mấy cậu cùng một giuộc với thằng ăn cướp này đúng không? Ném ví tiền của tôi là có ý gì? Mấy cậu có biết ví tiền đó của tôi…”
“Là Hermes.” Khấu Thầm ngắt lời chị ta, “Biết.”
“Vậy…” Người phụ nữ đó cất cao giọng.
“Vậy chị biết ai ném Hermes của chị không?” Khấu Thầm nhìn chị ta.
Người phụ nữ giật mình.
“Con trai của người mua Hermes cho chị.” Khấu Thầm nói.
Người phụ nữ có hơi bất ngờ, sau mấy giây im lặng thì khoanh tay lại: “Vậy thì thế nào? Là con trai lão Hồ thì có thể tùy tiện ném ví tiền của tôi sao? Có bản lĩnh thì đi ném ba cậu ta đó. Dù tôi không ở cùng với lão Hồ thì anh ấy cũng sẽ không về nhà, trút giận lên người tôi thì có ý nghĩa gì?”
“Yên tâm, đây cũng coi như là chuyện bất ngờ. Chúng tôi chỉ đến đây chơi, hai người đừng có sốt ruột.” Khấu Thầm nói, “Đừng nói một cái ví tiền, có mang theo dao thì đã tìm chị mấy lần rồi, ba cậu ấy cũng không tránh được, xếp thành một đội, sớm muộn gì cũng dọn dẹp sạch sẽ hai người.”
“Cậu là cái thá gì? Sao hả? Uy hiếp tôi sao? Cậu còn non lắm!” Người phụ nữ trợn mắt.
“Bây giờ chị có hai lựa chọn. Một, xoay người đi. Hai, tự mình xuống hồ vớt lên.” Khấu Thầm trầm giọng nói, “Nếu không thì tôi sẽ cho chị xem thử tôi uy hiếp người khác thế nào.”
“Tôi…” Người phụ nữ còn muốn nói chuyện, nhưng bị ngắt lời.
“Cút!” Hoắc Nhiên đứng đằng sau Khấu Thầm quát một tiếng, “Cho chị 3 giây!”
Khấu Thầm bị tiếng quát của Hoắc Nhiên làm cho giật mình đến mức choáng đầu, một lúc lâu cũng không nghe rõ được âm thanh khác.
Người phụ nữ hơi hé miệng, cũng giật mình hoảng sợ.
Nhóm bảy người chậm rãi vây xung quanh, tiến lên ép đến trước mặt của người phụ nữ.
“Chị gái.” Hứa Xuyên nói, “Ba giây nhanh lắm, một hai ba, chị xem, vậy là qua rồi.”
“Làm gì hả? Còn muốn động tay sao?” Người phụ nữ vẫn còn hơi sợ sệt, phát tín hiệu cầu cứu với quần chúng đang vây xem xung quanh, “Mọi người nhìn kìa, đám người này vứt ví tiền của tôi, không những uy hiếp tôi mà còn muốn đánh tôi nữa!”
“Được!” Hoắc Nhiên chỉ chị ta, “Chị cũng không cần đi nữa, lát nữa cảnh sát đến, chúng ta cùng đến đồn cảnh sát. Cảnh sát bảo gọi phụ huynh thì chúng tôi phối hợp là được rồi. Hồ Dật! Lát nữa mày nhớ gọi điện cho ba mày!”
“Ờ.” Hồ Dật lên tiếng.
Có lẽ người phụ nữ có hơi e dè với câu này, chắc là chị ta cũng không muốn làm lớn chuyện. Chỉ là ví tiền rất mắc, bị ném đi như thế có hơi đau lòng.
Chị ta trừng Hồ Dật, lùi lại mấy bước, xoay người đi mất.
“Bảo tên họ Hồ về ly hôn đi!” Hồ Dật nói, “Chị cũng nên có tinh thần kính nghiệp chút đi! Không phá hoại nhà người ta xong thì tính là thứ gì chứ? Người khác chửi chị một câu thứ giựt chồng, chị có mặt mũi đáp lại không?”
Người phụ nữ kia quay đầu lại.
“Có liêm sỉ chút đi!” Hồ Dật nói.
Người phụ nữ xoay người, vung cánh tay bước nhanh đi, nhìn bóng lưng cũng thấy đã tức đến điên người rồi.
“Đm, được đó củ cải.” Giang Lỗi khoác vai Hồ Dật, “Không nhìn ra nha! Chửi kẻ khác đến mức tao sắp không nhận ra mày luôn đó.”
“Mày im miệng đi.” Từ Tri Phàm đẩy cậu ta.
Hồ Dật gỡ cánh tay Giang Lỗi ra, xoay người đi đến ghế sắt bên cạnh ngồi xuống, cánh tay chống lên chân, ôm đầu không nói nữa.
“Mẹ nó đúng là…” Ngụy Siêu Nhân nhíu mày, chỉ cái tên ăn cướp dưới đất, “Mày nói xem, chúng ta tốn nhiều sức đến như vậy, mẹ nó để đuổi theo đòi ví tiền cho kẻ thù của Củ Cải.”
“Với lại nó còn đuổi theo cùng chúng ta.” Hoắc Nhiên nhìn Hồ Dật, “Mới đầu chắc nó đã nhận ra rồi…”
“Sau đó còn cùng chúng ta đuổi theo, không có nói.” Giang Lỗi thở dài, “Ầy, tao đau lòng rồi.”
“Mày đau lòng con khỉ.” Hồ Dật bực bội lên tiếng.
“Chúng ta quen biết lâu như vậy.” Giang Lỗi đi đến ngồi bên cạnh cậu ta, “Anh em tốt thế này, tao đau lòng cũng là chuyện bình thường.”
“Nghĩ xem lát nữa nói thế nào với cảnh sát đi.” Hồ Dật dụi mắt, ngẩng đầu nói.
“Có gì nói đấy.” Khấu Thầm nói, “Nói đúng sự thật là được rồi, dù sao tên cướp cũng không chạy thoát.”
Cảnh sát đến rất nhanh, bọn họ cũng nói đúng sự thật, còn có mấy dì xung quanh nhiệt tình làm chứng giúp, nói mấy đứa nhỏ tội nghiệp, đừng làm khó tụi nhỏ.
Tên cướp này là kẻ phạm tội nhiều lần, cảnh sát vừa nhìn là đã có thể nói ra hết tên, biệt danh, ngay cả đại ca là ai cũng nói được, xách tên cướp lên cũng không hỏi bọn họ gì mấy, lập tức bắt tên cướp lên xe.
“Chú.” Có lẽ Giang Lỗi không ngờ rằng chuyện lại thuận lợi như vậy, có hơi nhẹ nhõm, đi theo sau cảnh sát, “Chỉ vậy thôi ạ? Không cần dạy dỗ tụi cháu cái gì sao?”
“Dạy dỗ mấy đứa chuyện gì?” Cảnh sát nhìn bọn họ, “Mấy thứ trên người hắn ta là cháu giúp hắn cướp được sao? Muốn cùng đến đồn cảnh sát giải thích thì lên xe đi.”
“Ấy!” Giang Lỗi giật mình, “Không có! Không ạ!”
“Sau này nên báo cảnh sát trước rồi lại bắt cướp.” Cảnh sát nói, “Lỡ như trên người hắn có dao, có đúng không?”
“Vâng.” Giang Lỗi dùng sức gật đầu.
“Đi xem thiên nga với bạn cháu đi.” Cảnh sát nói, “An ủi một chút.”
“Cảm ơn chú.” Giang Lỗi nói.
Sau khi cảnh sát dẫn tên cướp kia đi, mấy người bọn họ đứng yên tại chỗ không nhúc nhích. Quần chúng vây xem đã giải tán xong, Hứa Xuyên mới nói: “Lỗi Lỗi, có phải lúc nãy mày muốn đòi cảnh sát giấy khen gì đó đúng không?”
“Anh Xuyên, mày đừng xem thường người khác chứ!” Giang Lỗi nói, “Tao thật lòng thật dạ hỏi mà.”
“Ờ.” Hứa Xuyên cười, gật đầu.
Mọi người cùng nhau quay mặt nhìn Hồ Dật.
Nói thật, chuyện này không biết nên an ủi thế nào. Bọn họ đứng ở trước mặt Hồ Dật nhìn cậu ta, một lúc lâu cũng không có ai lên tiếng.
“Mặc niệm à?” Hồ Dật nói.
“Đệt!” Cả đám bật cười.
“Đi chèo thuyền thôi.” Hồ Dật đứng lên, “Xin lỗi nha, thêm phiền phức cho tụi mày rồi.”
“Chuyện này có gì đâu.” Khấu Thầm nói, “Tên họ Hồ ở đây mới tốt này, cùng dạy hai người họ một bài học luôn!”
“Không chừng còn ở đây đó.” Hoắc Nhiên nhỏ giọng nói, “Người phụ nữ kia sẽ không một mình chạy đến đây chơi đâu.”
“Đừng nói mò.” Khấu Thầm ôm vai cậu lắc lắc.
“Không phải nói mò, lỡ như gặp phải cũng chuẩn bị tâm lý trước.” Hoắc Nhiên nói.
“Ừ.” Hồ Dật gật đầu, “Hay là…”
Mọi người lại nhìn cậu ta.
“Cược một ván đi, cược lát nữa lên thuyền mua nước uống.” Hồ Dật nói, “Tao cược ổng có ở đây.”
“… Đệt.” Hoắc Nhiên giật mình bật cười, “Vậy tao cũng cược ổng ở đây.”
Bọn họ lập tức cược xong.
Nhưng mà đi đến bến thuyền nhỏ lại chẳng gặp lại người phụ nữ kia.
Mọi người lựa một chiếc thuyền lớn, lúc lên thuyền còn giành bàn đạp.”
“Có phải tôi tinh lực sung mãn quá không?” Sau khi Khấu Thầm giành được thì vừa đạp vừa hỏi.
Hoắc Nhiên cũng đang đạp ở bên cạnh cậu, nghĩ một hồi: “Không biết.”
Đạp thuyền đi rất xa, tâm trạng vừa căng thẳng vừa tức giận của cả đám trước đó mới coi như là thật sự bình tĩnh lại, bắt đầu thảo luận chuyện nhà Hồ Dật.
Hoắc Nhiên không có nói xen vào, cậu còn đang nghĩ đến vấn đề của Khấu Thầm.
Vì sao lại muốn giành đạp?
Khấu Thầm chắc chắn là tinh lực quá sung mãn, giống như thằng ngốc vậy, bây giờ bạn bảo cậu ta chạy 5 km chắc cậu ta cũng chạy xong trước rồi mới hỏi vì sao.
Dù sao chạy được thì cứ chạy thôi.
Nhưng mình chắc chắn không phải vì nguyên nhân này mới giành, cậu mới không có làm bậy như thế.
Thật ra cậu là giành theo Khấu Thầm, Khấu Thầm muốn đạp vậy thì đương nhiên cậu cũng muốn đạp, ngồi song song, ăn trái cây, không, ngồi song song, đạp thuyền.
Giống như bây giờ hai người các cậu làm gì gì cũng phải làm cùng nhau vậy,
Cùng đi học, cùng đi vệ sinh, cùng đi ăn cơm, cùng đi đến quầy bán đồ ăn vặt.
Nhào vào lòng của kẻ địch, trở thành bạn trai của vị thiếu niên khôi ngô này!
Giọng nói của Giang Lỗi chợt vang lên bên tai cậu.
Giật mình, Hoắc Nhiên đạp bàn đạp dưới chân điên cuồng, đạp đến mức khiến thuyền rẽ về phía bên trái luôn.
“Cho nên mới nói mẹ mày tìm một người bạn trai là đúng rồi, thoải mái lên.” Giang Lỗi đang ngồi ở đằng trước nói chuyện với Hồ Dật, sau khi phát hiện thuyền rẽ thì cậu ta nhìn Hoắc Nhiên, “Đệt, mày được đó, chiêu đạp liên hoàn này hay đó.”
Hoắc Nhiên hoàn hồn, nặn một nụ cười ngại ngùng mang theo chút lúng túng cho cậu ta, thả chậm tốc độ đạp của mình lại.
Sau khi điều chỉnh tâm trạng của mình, lúc này mới nhìn về phía Khấu Thầm.
Khấu Thầm đang nghiêng đầu nhìn cậu.
“Sao thế?” Hoắc Nhiên giật mình.
“Sao thế cái gì?” Khấu Thầm hỏi.
“Cậu nhìn tôi… làm gì?” Hoắc Nhiên hắng giọng, cẩn thận hỏi.
“Đang ngẩn người.” Khấu Thầm nói.
“Ờ.” Hoắc Nhiên ngập