Dịch: LTLT
Khấu Thầm nghĩ rằng có phải Hoắc Nhiên có độc hay không? Hôm qua sau khi cắn Hoắc Nhiên xong thì cậu vẫn luôn cảm thấy bất thường thế nào ấy, hay nói cách khác thì trước đó đã trúng độc rồi.
Hoắc Nhiên tỏa ra khí độc.
Một chú shiba độc.
Có hơi đáng sợ.
Khấu Thầm không thể không suy nghĩ lung tung về một vài thứ khó hiểu trong đầu, nếu như Hoắc Nhiên không quay đầu lại lúng túng cười với cậu thì cậu cũng đã lúng túng luôn rồi.
“Hai đứa có ăn cơm không?” Mẹ Hoắc ở trong phòng khách gọi một tiếng.
“Ăn ạ!” Hai người đồng thanh trả lời, cùng lúc chạy về phía cửa phòng ngủ.
Lúc cùng vọt ra ngoài thì vai kề vai bị kẹt ở khung cửa.
“Cậu vội cái gì hả?” Hoắc Nhiên nhìn cậu, “Có chút giác ngộ làm khách không vậy?”
“Không có.” Khấu Thầm nghiêng người chạy vào trong phòng khách, giành lấy chỗ mà trước đó Hoắc Nhiên ngồi.
Câu nói này của Hoắc Nhiên giống như mấy câu chửi ngày thường khiến cậu lập tức thở phào nhẹ nhõm, cả người đều thả lỏng.
Giống như chột dạ khi làm ăn trộm nhưng lại phát hiện không ai nhận ra cậu là trộm.
Tuy cậu vẫn chưa kịp nghĩ rõ ràng sự chột dạ này ở đâu mà ra, tóm lại là thả lỏng rồi.
Không quan tâm có phải là tự mình an ủi mình không, đều là một loại an ủi cả.
Kiên định suy nghĩ như thế, tâm trạng của Khấu Thầm đã đỡ hơn rất nhiều, ngay cả sự buồn rầu do cãi nhau có vô dụng hay không với ba tối qua cũng đã tiêu tan rất nhiều.
“Con làm cho.” Khấu Thầm bưng chén lên, bắt đầu múc cháo cho mọi người.
“Không cần, con tự múc cho mình ăn là được.” Ba Hoắc cười nói.
“Để cậu ấy làm đi.” Hoắc Nhiên ngồi xuống cầm bánh bao nhỏ cắn một cái.
“Từ Tri Phàm đến nhà chúng ta ăn cơm cũng chưa thấy con để thằng bé xới cơm.” Mẹ Hoắc nói, “Sao lại ức hiếp Khấu Thầm rồi?”
“Đó là Từ Tri Phàm không làm việc.” Hoắc Nhiên cười, “Cậu ta muốn làm, mẹ xem, con có cản cũng cản không được.”
Khấu Thầm múc cho ba Hoắc mẹ Hoắc mỗi người một chén cháo, lại múc cho mình một chén xong thì về lại chỗ của mình ngồi xuống.
“Ý chí báo thù sao lại mạnh như vậy chứ?” Hoắc Nhiên nhìn cái chén không trước mặt mình.
“Vậy thì sao?” Khấu Thầm vừa ăn vừa hỏi.
“Tự mình múc thôi.” Hoắc Nhiên thở dài, đứng lên múc cho mình một chén cháo, “Lòng dạ hẹp hòi.”
Khấu Thầm cười, không lên tiếng.
Ăn sáng xong lại ở nhà Hoắc Nhiên chờ một hồi, hai người cùng nhau ra ngoài. Nhóm bảy người đã hẹn 9 giờ tập trung ở cổng công viên rồi.
Lúc xuống lầu, Hoắc Nhiên nhìn thấy một chiếc xe đạp màu vàng đen đang dựa bên tường.
Cậu lập tức quay đầu nhìn Khấu Thầm.
Quả nhiên Khấu Thầm đang mặt đầy đắc ý nhìn cậu.
“Của cậu à?” Hoắc Nhiên chỉ chiếc xe.
“Phải.” Khấu Thầm cười vô cùng sung sướng, “Thế nào?”
Hoắc Nhiên ngẩn người một hồi, quay đầu ấn nút thang máy: “Dắt xe lên nhà tôi.”
“Làm gì?” Khấu Thầm hỏi, “Không phải chứ, cậu vừa thấy xe đã cướp à?”
“Xe hơn 5000 tệ!” Hoắc Nhiên trừng Khấu Thầm, “Cậu để ở đó thì lúc quay lại mất tiêu rồi! Từ sáng cậu đến cho tới bây giờ vẫn còn xe, coi như là cậu may mắn lắm đó!”
“… À.” Khấu Thầm xách xe vào trong thang máy.
“Chẳng phải hôm nay đã nói bắt xe đi sao? Sao cậu vẫn đạp xe đến đây vậy?” Hoắc Nhiên ấn vào nút số tầng.
“Để cho cậu xem đó.” Khấu Thầm nói.
“Mua lúc nào vậy?” Hoắc Nhiên xách xe lên, “Cậu cũng không hỏi tôi, may mà mua một chiếc xe đạp đường trường, cậu mà mua một chiếc xe đạp leo núi thì tôi không dẫn cậu theo thật đấy.”
“Hôm qua tôi cãi nhau với ba tôi.” Khấu Thầm thở dài, “Chị tôi bảo lão Dương đến dẫn tôi đi chơi. Lão Dương muốn an ủi tôi nên dẫn tôi mua chiếc xe này, bạn anh ấy hiểu sơ sơ, giới thiệu một cửa hàng… Cũng được chứ?”
“Vô cùng được.” Hoắc Nhiên cúi người nhìn xe, “Nếu như cậu muốn chơi thật thì tôi giúp cậu chỉnh một chút.”
“Chẳng phải nói không dẫn tôi đi sao?” Khấu Thầm nhướng mày.
“Chủ yếu là tôi dẫn chiếc xe này.” Hoắc Nhiên vỗ yên xe.
Sau khi để xe vào trong nhà, hai người lại ra ngoài lần nữa, bắt xe đi đến công viên.
“Sao cậu lại biết hơn 5000 tệ?” Khấu Thầm nhỏ giọng hỏi.
“Cậu hỏi Khấu Tiêu thử, túi xách, quần áo mà chị ấy thích có phải nhãn hiệu nào giá nào chị ấy đều biết không?” Hoắc Nhiên nói.
Khấu Thầm bật cười: “Lần này cậu dẫn tôi đi đạp xe thì tặng cậu chiếc xe này.”
“Biến.” Hoắc Nhiên nói, “Tôi không cần.”
“Vậy cậu muốn dẫn theo chiếc xe này chơi thì phải dẫn theo tôi đó.” Khấu Thầm chống cằm nghiêng đầu nhìn Hoắc Nhiên, “Cứ không đồng ý mãi, giống như tôi gây cản trở lắm vậy.”
“Dẫn cậu thì dẫn cậu.” Hoắc Nhiên nhìn Khấu Thầm, “Hôm qua cậu cãi nhau với ba cậu à?”
“Ừ, mỗi tuần về nhà đều phải cãi một lần.” Khấu Thầm cụp mí mắt xuống, vẻ mặt không vui, “Nhưng mà hôm qua cãi nhau rất dữ dội, lâu rồi ông ấy chưa đánh tôi, hôm qua suýt nữa đã ra tay.”
“Vì sao?” Hoắc Nhiên hỏi.
“Đừng hỏi, không muốn nói.” Khấu Thầm buồn bực lên tiếng.
“Ờ.” Hoắc Nhiên không hỏi nhiều, duỗi tay vỗ vỗ lên chân Khấu Thầm.
Có lẽ nhóm bảy người đều rất rảnh rỗi, không muốn ở nhà, khi Hoắc Nhiên với Khấu Thầm đúng 9 giờ đến cổng lớn công viên thì bọn họ đã đến đông đủ rồi.
Nhìn dáng vẻ, ít nhất đã đến từ hơn 20 phút trước.
Hứa Xuyên lừa được cây kẹo mút từ trong tay một bé gái bốn năm tuổi.
“Ăn hết chưa?” Khi Khấu Thầm xuống xe lập tức hỏi một câu.
“Ăn rồi.” Từ Tri Phàm nói, “Đi mua vé đi, hôm nay nhiều người, phải xếp một lúc đó.”
“Tao đi xếp cho.” Khấu Thầm nói, “Đưa chứng minh thư của tụi mày cho tao.”
Mọi người đưa chứng minh thư ra.
Lúc Khấu Thầm đi xếp hàng, Từ Tri Phàm nhìn Hoắc Nhiên.
Dù sao cũng là bạn bè nhiều năm, vừa nhìn thì Hoắc Nhiên lập tức biết cậu ta có ý gì.
Mày thế mà không đi xếp hàng cùng cậu ta?
Hoắc Nhiên trừng Từ Tri Phàm. Từ Tri Phàm cười không nói.
Khấu Thầm mua vé vô cùng nhanh, chưa đầy mấy phút đã quay về rồi.
“Sao nhanh dữ vậy?” Giang Lỗi có hơi ngạc nhiên, “Bán nhan sắc hả?”
“10 tệ một tấm vé, tao phải bán sắc à?” Khấu Thầm nói, “Vì mày thế này nên lăn qua lăn lại một lúc lâu cũng chẳng theo đuổi được ai.”
“Được được được.” Giang Lỗi gật đầu, “Vậy mày nói sao mày mua được đi, tao thấy cái hàng mày vừa xếp còn chưa nhúc nhích nữa kìa.”
“Có một dì ăn sáng xong đến làm, tao nghe thấy dì ấy nói đến muộn rồi nên lập tức đến xếp hàng ở cái cửa sổ chưa mở.” Khấu Thầm nói, “Dì ấy vừa mở cửa thì tao mua rồi.”
“Sức quan sát này.” Ngụy Siêu Nhân giơ ngón cái.
“Phải đó, sức quan sát, trí thông minh này.” Giang Lỗi cũng giơ ngón cái, “Còn khịa tao, có thấy theo đuổi ai đâu.”
Khấu Thầm trừng mắt: “Ai cho mày dũng khí nói chuyện như thế với tao đấy?”
Giang Lỗi cười không ngừng, vỗ Khấu Thầm: “Chúng ta thân như này rồi, mày là người thế nào tụi tao đều biết, tính tình của mày thật ra tốt hơn Hoắc Nhiên.”
Hoắc Nhiên tặc lưỡi.
Trong thành phố có ba công viên, khu vui chơi của công viên này là lớn nhất, còn có hai cái hồ rất to và một sân BBQ, cho nên vừa đến cuối tuần, có rất nhiều người đến đây dẫn theo người trong gia đình.
Bọn họ cũng không vội vàng, người đến hồ chèo thuyền không nhiều, với lại bảy người bọn họ chắc chắn là thuyền lớn, muốn chơi thuyền nhỏ hai người hay bốn người mới cần phải giành.
“Hít thở không khí trong lành, tốt biết bao.” Hồ Dật ngửa mặt lên, nhắm mắt hít sâu một hơi. Sau đó cậu ta bị vấp miếng gạch bông dưới chân, đụng vào người Hứa Xuyên.
“Nhìn đường!” Hứa Xuyên nói, “Cái trí thông minh này của mày không xứng hít thở không khí chứ đừng nói đến trong lành.”
Hồ Dật bật cười, thở dài: “Haiz, nói thật nhé, ở cùng với tụi mày tâm trạng tao tốt hơn rất nhiều, nếu như một mình tao ở nhà thì cứ cảm thấy chùng xuống, muốn về lại trường.”
“Tao cũng gần giống vậy.” Giang Lỗi nói, “Tao với ba mẹ tao không có mâu thuẫn gì, chỉ là cảm thấy ở nhà khó chịu, muốn về trường lại.”
Trải nghiệm của Hoắc Nhiên không sâu, trước đây cậu cũng không có cảm giác này, cậu có rất nhiều hoạt động cuối tuần, cũng không hay gặp mặt đám Từ Tri Phàm, các hoạt động leo núi, đạp xe, phượt đều được sắp xếp kín mít.
Bắt đầu từ học kỳ trước mới có cảm giác này. Mới đầu là cảm thấy cả đám ở chung một chỗ rất vui vẻ, còn cùng nhau làm không ít “chuyện lớn” đáng để ghi nhớ.
Cậu nhìn Khấu Thầm.
Khấu Thầm nghiêng đầu, nhỏ giọng nói: “Tôi cũng như vậy, ở nhà không vui.”
“Ừ.” Hoắc Nhiên đáp.
“Trước đây lúc tôi không có bao nhiêu bạn.” Khấu Thầm nói, “Thì tôi dẫn Soái Soái đi dạo lung tung.”
Hoắc Nhiên cười.
Không khí bên hồ rất tốt, bọn họ vừa đến con đường nhỏ ven hồ thì nhìn thấy thiên nga như mong muốn.
Một bầy.
“Đây là thiên nga hay là ngỗng?” Giang Lỗi lấy điện thoại ra, bắt đầu quay video.
“Thiên nga.” Khấu Thầm nói, “Mày ngu thiệt hay là thiệt ngu vậy?”
Giang Lỗi quay đầu lại, để điện thoại ở trước mặt Khấu Thầm: “Anh chàng khôi ngô này, trong vòng nửa tiếng đồng hồ chửi tôi tận mấy lần, cũng do tính tình tôi tốt với