Dịch: LTLT
Soái Soái cúi đầu, vui sướng ăn bánh kem trên đất, từ bên chân Khấu Thầm liếm bánh kem đến tận bên chân ba Khấu mới coi như đã ăn xong.
“Mày lau nhà à?” Ba Khấu vỗ một cái lên đầu Soái Soái.
“Lau đi, lau đi.” Khấu Tiêu liếc mắt ra hiệu cho Khấu Thầm.
Khấu Thầm vội đi vào phòng bếp rút mấy tờ khăn giấy sạch sẽ, ngồi xuống, lau sạch vết nước miếng mà Soái Soái liếm trên đất, lau đến tận chân của ba Khấu.
Chân ba Khấu né ra, cậu lại lau chỗ ba Khấu mới đặt chân.
“Được rồi.” Ba Khấu thở dài, “Đi rửa tay đi.”
Khấu Thầm ngồi im không nhúc nhích, chỉ vò khăn giấy lại thành một cục, huơ huơ về phía thùng rác bên kia.
Soái Soái lập tức phì phò chạy đến, một chân đạp lên trên nút mở, mở nắp thùng rác ra, Khấu Thầm ném khăn giấy vào bên trong.
Soái Soái chạy về lại trước mặt cậu, vẫy đuôi với cậu đòi khen, cậu sờ đầu Soái Soái: “Ngoan quá, đỉnh chết đi được.”
Soái Soái nhảy lên đùi Khấu Tiêu đang nằm trên một cái sô pha khác, Khấu Thầm vẫn ngồi bên cạnh chân ba Khấu không động đậy.
Cậu đã rất lâu rồi chưa cảm nhận lại áp suất thấp trước khi cơn bão kéo đến này, ba Hoắc thật sự giống như những gì cậu đã nói, con trai lớn rồi, không muốn đánh chửi hoài.
Nhưng có lẽ, cố gắng cho đến nay của ông không có thấy bất cứ hiệu quả gì trên người Khấu Thầm, vẫn đánh nhau, tuy cũng từng nhận được thư cảm ơn của cảnh sát nhưng dù gì thì xử phạt mới đây cũng là vì đánh nhau.
Thành tích vẫn trước sau như một, không đỡ hơn chút nào, trước đây ở trường cấp 3 bình thường vẫn chưa lộ rõ, lúc này ở trong trường cấp 3 trọng điểm giống trường phụ thuộc thì cái gọi là học sinh ngu cũng không có mấy ai có thể kém đến nước này, thành tích của Khấu Thầm rõ ràng rất chướng mắt.
Khấu Thầm không dám nhìn ba mình, thành tích chướng mắt này chướng đến mức chắc có thể chọc mắt ba Khấu Thành một cái lỗ luôn.
“Bài thi phát chưa?” Ba Khấu hỏi, “Để ba xem.”
“Bài thi giữa kỳ mà thôi có gì để xem đâu.” Mẹ Khấu cầm một cái bánh kem nhỏ, chậm rãi ăn, “Thành tích đó cũng không tính, thi đại học cũng chẳng xem thành tích thi giữa kỳ.”
“Thi giữa kỳ còn chưa được trung bình!” Ba Khấu bỗng nhiên quát to, “Thì lấy cái gì mà thi đại học!”
Tay Khấu Thầm khẽ run lên.
Tiếng quát của ba Khấu bỗng nhiên xuất hiện, không có chút đề phòng, hoảng sợ đến mức trong lòng của cậu nhảy điên cuồng, lồng ngực giống như sắp nổ tung.
Cái tật không có chuyện gì quát lên một tiếng của cậu theo lý thuyết chắc là học từ chỗ ba của mình.
… Nhưng chuyện ba Khấu học hành rất giỏi sao lại không học được chứ?
“Ối.” Mẹ Khấu cũng giật mình, bánh kem rớt xuống bàn. Bà cũng lập tức hét lên, “Khấu Lão Nhị, ông làm gì hả? Tự dưng hét lên, ông muốn hù chết ai hả?”
“Tôi cũng đâu có quát bà.” Khấu Lão Nhị liền nói chậm lại.
“Ba.” Khấu Tiêu đang ôm Soái Soái ở bên cạnh, “Có chuyện gì từ từ nói, quát như vậy có ích gì. Nói chuyện thì ba cứ nói, đừng quát nó hoài, quát nữa thì nổi loạn.”
“Nổi loạn à?” Ba Khấu nhìn Khấu Thầm, “Từ cái ngày nó biết nói chuyện thì đã bắt đầu nổi loạn rồi, nổi loạn đến bây giờ còn chưa nổi loạn xong đây! Không nổi loạn khiến ba xuống mồ thì chắc không ngừng được!”
“Nói cái gì vậy…” Khấu Tiêu nhíu mày.
Ba Khấu ngắt lời cô, tay đưa đến trước mặt Khấu Thầm: “Bài thi đâu? Đưa ba xem.”
Khấu Thầm lại ngồi im mấy giây, lúc này mới chậm rãi đứng lên, đi đến bên cửa cầm ba lô của mình, lục lọi bên trong lấy bài thi ra.
Bởi vì điểm số thật sự không xem nổi, cậu nhét vào ba lô cũng thấy khó chịu, đều vò nhăn nheo.
Lúc ba Khấu cầm bài thi, chân mày hơi nhíu lại: “Trong ba lô của con đựng cái gì? Mấy tờ bài thi cũng có thể vò thành thế này à?”
“Có mấy quyển sách.” Khấu Thầm nói.
Ba Khấu nhìn cậu, không nói nữa. Ông cúi đầu mở mấy tờ bài thi ra, trải thẳng từng tờ một ở trên đùi, lại xếp từng tờ từng tờ ra.
Từng con điểm đặc sắc lần lượt xuất hiện trước mắt ba Khấu.
Khấu Thầm cảm thấy hô hấp của mình lúc nhanh lúc chậm, nhưng ba Khấu vẫn không có bất cứ phản ứng gì.
Cho đến khi bài thi cuối cùng là môn tiếng Anh trải ra xếp thẳng thớm, cậu mới nhìn thấy, tay của ba Khấu hơi run lên.
“Tiếng Anh còn được trung bình.” Ba Khấu cầm chặt bài thi, có lẽ là đang kiềm chế bàn tay run run, “Số điểm này cũng khá bất ngờ, Ngữ Văn cũng được trung bình, nếu như môn Văn không phải là thầy Viên chắc cũng không được trung bình đâu, đúng không?”
Khấu Thầm không nói chuyện.
Cậu thật sự là vì lão Viên nên mới nghe giảng môn Văn, nhưng nếu nghĩ như vậy thì thành tích này quả là rất có lỗi với lão Viên, may mà hôm nay lão Viên còn cười tủm tỉm với cậu.
“Kỳ thi cuối kỳ của học kỳ trước…” Ba Khấu nhìn cậu, “Thành tích cũng không có tệ đến thế này đúng không?”
“Dạ.” Khấu Thầm đáp.
“Vậy là không coi trọng kỳ thi giữa kỳ rồi.” Khấu Tiêu lập tức nói, “Trước đây con cũng vậy, thành tích thi giữa kỳ không bằng thi cuối kỳ, coi như chuyện không quan trọng…”
“Thành tích của nó với thành tích của con có thể đặt cùng một chỗ để so sánh sao?” Ba Khấu cắt ngang lời Khấu Tiêu, “Con với mẹ con cũng đừng bao che cho nó, giống như ba với nó là kẻ thù, sắp làm gì nó vậy!”
Mẹ Khấu thở dài: “Vậy ông…”
“Nếu tôi không quan tâm nó thật thì tôi có thể tức thành thế này sao?” Ba Khấu đứng phắt dậy, chỉ Khấu Thầm, “Nếu không muốn quản nó thật, thì tôi có đến nỗi đêm nào cũng không ngủ được không?”
Khấu Thầm nhích qua bên cạnh một bước, né ngón tay ba Khấu sắp chọt đến mặt cậu.
“Ba cũng chỉ ôm hy vọng với con.” Ba Khấu lại bước đến trước mặt cậu, trừng mắt nhìn cậu, giọng nói cũng trầm xuống, “Ba cảm thấy con trai ba không phải là một thằng ngu, không phải một kẻ ngốc, không đến mức kém cỏi như thế này!”
Khấu Thầm nhíu mày.
“Con có gì muốn nói thì cứ nói đi.” Ba Khấu nhìn thấy vẻ mặt này của cậu, “Bình thường con nói không ít, hôm nay có phải chị con bảo con im miệng không cãi lại ba không? Không sao, ba một câu con mười câu, cứ như bình thường, đừng có nhịn.”
“Ba chỉ sống trong cảm nhận của ba.” Khấu Thầm nhìn ông.
“Khấu Thầm!” Khấu Tiêu vỗ bàn.
“Con nói cái gì?” Ba Khấu đối diện với cậu.
“Ba chỉ sống trong cảm nhận và cho rằng của ba.” Khấu Thầm nói, “Ba cảm thấy con không nên thế này, ba cho rằng con sẽ không thế này, nếu như con thế này thế kia thì sẽ kém cỏi.”
Trong mắt ba Khấu sắp phun ra lửa, nhưng vẫn đang cố gắng kiềm chế giọng nói: “Được, chúng ta chỉ nói con cho rằng, con cảm thấy. Con không kém, con cảm thấy chỗ nào của con giỏi? Đánh nhau, trốn học, xử phạt, hết cái này lại đến cái khác, con nít ở cái đường này dù lớn hay nhỏ hơn con khi thấy con đều đi đường vòng! Con là Hỗn Thế Ma Vương sao? Bây giờ con chỉ là một học sinh, con thiếu hết chỉ có được mấy thứ này, sau này ra xã hội thì thế nào? Con có cái gì? Con không tệ ở chỗ nào? Thành tích của con rất tốt sao?”
“Thành tích với những chuyện này là hai chuyện khác nhau.” Khấu Thầm nói.
“Học sinh không nói chuyện thành tích thì nói cái gì? Năng khiếu hả? Con có không?” Giọng ba Khấu hơi nâng lên, “Sau này con đi làm con nói như thế với người ta sao? Hai chuyện khác nhau?”
“Con không nói rõ với ba được.” Khấu Thầm nhíu mày.
Những lời ba Khấu nói không phải không có đạo lý, nhưng cậu lại cảm thấy chỗ nào đó xoắn lại, dù thế nào cũng cảm thấy lời của ba Khấu không cãi lại được, nhưng vẫn….
“Con nói rõ với ai được?” Ba Khấu nói.
“Nửa học kỳ sau con sẽ điều chỉnh lại trạng thái, con…” Khấu Thầm nói được một nửa thì ngừng lại, một lát sau mới mở miệng nói tiếp, “Con cũng không phải không quan tâm chút nào đến thành tích như này.”
Ba Khấu nhìn cậu.
Lời nói giống thế này không phải cậu chưa từng nói, trước đây cũng đã nói rồi, lúc học cấp 2, nhưng cũng chỉ là nói