Dịch: LTLT
Lúc Khấu Thầm nói ra câu nói này thì đã biết mình đã đẩy sự tình về phía phiền phức hơn.
Nhưng cậu thật sự không nhịn được nữa, Khấu Tiêu bảo cậu im miệng đừng nói gì hết, cậu thật sự không làm được.
Đây cũng là chuyện khiến ba Khấu rất bất mãn, có rất nhiều chuyện ba Khấu cảm thấy cậu rất kích động, quá cảm tính, không quan tâm gì cả.
Nhưng lần này vẫn vậy, cậu không kiềm chế được nói một câu như thế.
Ba không quản được.
Quản với không quản được, vẫn luôn là nguồn gốc cậu cãi nhau với ba cậu.
Thật ra, hầu hết thời gian, cậu với ba mình không có xung đột gì lớn, thỉnh thoảng có nói qua nói lại mấy câu cũng sẽ không có hậu quả quá nghiêm trọng.
Nhưng một khi có động tĩnh gì lớn, gần như đều là vì chuyện này.
Ba Khấu nói một không được hai, Khấu Thầm thì ba Đông con nhất định phải Tây.
Cái ghế làm từ gỗ lim.
Ba Khấu vẫn luôn chê nó, nói phòng không đủ rộng, đặt gỗ lim không thể hiện được phong thái, nhưng mẹ Khấu cảm thấy gỗ lim vững chắc ổn định, ông ấy liền đồng ý.
Khi ghế ném đến, Khấu Thầm còn đang nghĩ, vì sao ba mình có thể chiều theo mẹ mình như thế… Đàn ông hà cớ gì lại làm khó xử đàn ông?
Cái ghế rất nặng, lúc đập vào người của Khấu Thầm có thể nghe thấy tiếng trầm đục.
Nhưng mà bởi vì nặng nên khi ba Khấu ném ghế cũng không thể phát ra quán tính như bình thường, cú đập này không tính là quá nặng, chỉ là khi ghế rơi xuống đất, Khấu Thầm nhìn thấy sàn nhà gỗ bị đập ra một cái hố.
“Ông làm gì đó?” Mẹ Khấu hét, “Vừa mới nói có đánh cũng không có tác dụng! Còn đánh!”
“Không có tác dụng! Vậy làm sao mới có tác dụng?” Ba Khấu nhìn Khấu Thầm, “Tôi cũng không trông cậu có tác dụng gì không, lần này tôi đánh là vị muốn nhắc nhở thằng nhóc con này, hành vi của nó khiến tôi vô cùng tức giận!”
“Có bị thương không?” Khấu Tiêu đi đến, sờ lên người cậu.
“Không có.” Khấu Thầm cảm thấy cổ họng mình có hơi khàn, lúc mở miệng cảm giác cuống họng giống như bị may lại vậy.
“Hôm nay đến đây thôi.” Ba Khấu nói, “Ba đã không còn gì để nói với con rồi. Ba không muốn thảo luận với mày vấn đề bằng lòng hay không bằng lòng. Dù sao cũng không có lúc con bằng lòng, cho nên hôm nay ba thông báo cho con biết, ba sẽ bảo chú Ba bắt đầu liên hệ trường học, con đi thì đi, không đi thì cút!”
“Con không giống như ba nghĩ!” Khấu Thầm tiến về trước một bước, “Con cũng không muốn…”
“Cút!” Ba Khấu lên giọng.
Khấu Thầm nhìn chằm chằm ba Khấu, không nói nữa.
Mấy giây sau, cậu xoay người đi về phía cửa.
“Đi đâu đó!” Khấu Tiêu gân cổ hét.
Cút.
Cậu chắc chắn sẽ không đi, nếu không đi thì cút.
Hoắc Nhiên kéo bưu phẩm của mình từ cửa thang máy vào trong nhà, điện thoại ở trên bàn kêu lên, cậu không thèm nhìn, lấy dao mở thùng bưu phẩm ra trước.
“Lại mua gì đấy?” Mẹ Hoắc tiến lại gần xem thử.
“Giá giảm xóc, với cả dây xích.” Hoắc Nhiên mở thùng hàng, gạt mấy thứ bên trong xem thử.
“Chiếc xe kia của con chẳng phải trước đó đã thay giảm xóc rồi sao?” Ba Hoắc nói.
“Mua cho xe Khấu Thầm.” Hoắc Nhiên nói, “Lão Dương mua cho cậu ấy một chiếc tia chớp, con đang suy nghĩ làm giùm cậu ấy, cậu ấy muốn đi đạp xe với con.”
“Này là dẫn đệ tử theo à.” Ba Hoắc cười.
“Cậu ấy thích góp vui nên dẫn cậu ấy đi chơi.” Hoắc Nhiên kéo thùng hàng vào trong phòng, nhớ lại mình năm ngoái vừa nghĩ đến việc phải dẫn theo Khấu Thầm đi chơi đã thấy phiền muốn chết rồi, lúc này mới bao lâu…
Tin nhắn trong điện thoại là Khấu Thầm gửi đến, một tấm ảnh Soái Soái lè lưỡi, không nói gì cả.
Hoắc Nhiên đoán rằng với thành tích kia của Khấu Thầm, về nhà chắc chắn sẽ phải bị chửi một trận, nhưng mà xem ra tâm trạng cũng ổn, chắc là không bị đánh.
– Ba cậu xử lý cậu chưa?
Khấu Thầm lại nhanh chóng trả lời bằng một meme.
Một con shiba lắc đầu đến mơ hồ.
– Có phải cậu bị bắt cóc rồi không? Nếu như cậu bị bắt cóc thì nháy mắt đi.
– Husky wink.jpg
Hoắc Nhiên bật cười, gửi tin nhắn thoại qua: “Có phải cậu rảnh lắm không?”
Khấu Thầm nhanh chóng gọi điện đến: “Phải.”
“Chưa ăn cơm sao?” Hoắc Nhiên hỏi.
“Chưa, nhà tôi không ăn sớm vậy.” Khấu Thầm nói, “Cậu ăn chưa?”
“Mẹ tôi đang nấu, chân giò kho tàu.” Hoắc Nhiên rất khoa trương, chép miệng một cái, “Ôi, tôi yêu chân giò.”
“Đều là thịt mỡ, ngán quá trời.” Khấu Thầm nói.
“Cũng bình thường, đừng ăn nhiều, bình thường tôi chỉ ăn hai cục, không nhiều không ít, vừa đủ.” Hoắc Nhiên nói xong ngừng lại, vẫn cảm thấy tâm trạng Khấu Thầm có hơi sa sút, cậu nhỏ giọng hỏi lại lần nữa, “Ba cậu thật sự không xử cậu sao?”
“Phải xem xử mà cậu chỉ ở mức độ nào nữa.” Khấu Thầm cười.
“Đánh này, chửi này, chẳng phải chỉ nhiêu đó sao? Vừa rồi cậu có xem trong nhóm không, Giang Lỗi bị mẹ nó đánh ra khỏi nhà rồi.” Hoắc Nhiên nói.
“Nhà Giang Lỗi cũng bạo lực như vậy sao?” Khấu Thầm hỏi.
“Bình thường đều như thế, ít nhiều cũng phải chửi mấy câu.” Hoắc Nhiên nói.
“Nhà cậu thì sao?” Khấu Thầm lại hỏi.
“Không.” Hoắc Nhiên nhìn về phía phòng khách, “Ba mẹ tôi không quan tâm chuyện học của tôi, chắc là di chứng chuyện cũ.”
“Hâm mộ.” Khấu Thầm nói.
“Có gì đáng hâm mộ đâu.” Hoắc Nhiên thở dài, “Có đôi khi tôi còn hy vọng ba tôi đánh tôi một trận đây.”
“Đến nhà tôi đi, ba tôi sẽ dùng hết thực lực để thỏa mãn yêu cầu của cậu.” Khấu Thầm nói.
“Vậy cậu đến nhà tôi đi.” Hoắc Nhiên cười nói, nói xong lại bỗng nhiên thấy hơi chột dạ, chần chừ một lát lại bổ sung thêm một câu, “Bọn họ đều muốn đến nhà tôi, hưởng thụ cuộc đời không có ai quan tâm.”
Bên phía Khấu Thầm im lặng một hồi, lúc Hoắc Nhiên bắt đầu căng thẳng, tìm xem có phải bản thân đã nói lộ câu nào rồi không, Khấu Thầm mới mở miệng lại: “Nhiên Nhiên.”
“Hả?” Hoắc Nhiên vội vàng đáp.
“Tôi bỗng nhiên…” Khấu Thầm nhỏ giọng nói, “Rất nhớ cậu.”
Khoảnh khắc Hoắc Nhiên nghe thấy câu này, cậu cảm thấy đầu mình hơi choáng váng, tiếng tivi trong phòng khách lập tức trở nên xa hơn. Cậu lắc người, cơ thể hơi nghiêng về trước, tay nhanh chóng chống xuống đất, từ ngồi xổm đổi thành quỳ.
Tư thế này khá thành kính, giống như đang lắng nghe thần tiên ca hát.
“Thật sự rất ~ nhớ cậu ~” Khấu Thầm bỗng nhiên cất tiếng hát, “Tôi ở trong màn đêm gọi bình minh…”
Cơ thể hơi lắc lư của Hoắc Nhiên dừng lại, những âm thanh đi xa cũng lập tức quay về bên tai, nhịp tim cũng bình thường trở lại.
“Mẹ tôi hay hát, có phải rất dở không, nhưng mà cậu nghe nhiều thì… Cậu nghe đi, áng mây đuổi theo bóng trăng ~ cũng biết tấm lòng tôi…” Khấu Thầm tiếp tục hát, “Yên lặng đưa ấm áp cho tôi…”
Cực kỳ thâm tình, Hoắc Nhiên có thể tưởng tượng ra được vẻ mặt thâm tình của Khấu Thầm.
“… Im đi.” Hoắc Nhiên nói.
“Không đó.” Khấu Thầm bảo.
“Vậy cậu hát đi, không hát xong thì không được ngừng!” Hoắc Nhiên nói.
“… Thật sự rất nhớ cậu.” Khấu Thầm nhanh chóng bắt đầu đoạn thứ hai, “Rất nhớ cậu… rất nhớ cậu… Phần sau tôi quên lời rồi… Cậu chờ một chút, tôi kiếm lời bài hát…”
“Nhiên Nhiên!” Mẹ Hoắc ở phòng khách gọi, “Ăn cơm thôi!”
“Dạ!” Hoắc Nhiên đáp, vẫn quỳ trên đất không nhúc nhích, chờ Khấu Thầm tìm lời bài hát hát tiếp.
“Có phải mẹ cậu gọi cậu ăn cơm không?” Khấu Thầm hỏi.
“Ừ, cậu hát đi.” Hoắc Nhiên nói, “Cậu hát xong thì tôi đi ăn cơm.”
Khấu Thầm bật cười: “Đệt, cậu đi ăn cơm đi.”
“Không không không không, cậu hát.” Hoắc Nhiên nói.
“Ông nội cậu, mẹ nó, cậu cố ý đúng không?” Khấu Thầm hung dữ nói.
“Hát!” Hoắc Nhiên gằn giọng, vô cùng hung dữ nói.
“Thật sự rất nhớ cậu, tôi đang ở trong đêm gọi bình minh, sao trên trời cũng hiểu tấm lòng tôi, trong lòng tôi chỉ có cậu…” Khấu Thầm nhanh chóng không lấy hơi lại hát một lần, “Chỉ khác nhau một chữ thôi… Được rồi, cậu đi ăn cơm đi.”
Hoắc Nhiên cười không ngừng, một lát sau mới đứng lên: “Vậy tôi cúp máy đây.”
“Cúp đi.” Khấu Thầm nói xong lại vội vàng thêm một câu, “Này, buổi tối cậu rảnh không?”
“Rảnh, sao thế?” Hoắc Nhiên hỏi.
“Nếu như tôi chán thì gọi điện thoại cho cậu nhé.” Khấu Thầm nói.
“Ừ.” Hoắc Nhiên đồng ý, không biết vì sao, cảm thấy rất thoải mái, thuận miệng nói tiếp, “Cậu đến đây tìm tôi chơi cũng được.”
Nói xong câu này thì cậu ngừng bước, cảm thấy mình lộ liễu quá.
… Nhưng dường như lại rất bình thường, trước đây cậu cũng từng nói như vậy với đám Từ Tri Phàm, lúc không có ý gì với Khấu Thầm cũng nói như thế.
Nhưng câu trả lời sau đó của Khấu Thầm khiến cậu không nén được cơn giận, rất xấu hổ.
“Gọi điện thoại được rồi.” Khấu Thầm nói.
“Được.” Hoắc Nhiên đáp, sau đó nhanh chóng cúp điện thoại.
Đm! Này là chuyện gì chứ, thích đến thì đến! Gọi điện thoại không chắc tôi rảnh để nghe đâu!
“Xin hỏi ở mấy ngày ạ?” Tiếp tân hỏi.
“Một tháng.” Khấu Thầm nói.
“Một tháng sao?” Tiếp tân ngẩng đầu nhìn cậu.
“Không.” Khấu Thầm nhíu mày, nghĩ một chút, “Hai ngày đi.”
“Được, hai ngày sao?” Vẻ mặt tiếp tân có hơi mờ mịt.
“Ba ngày đi.” Khấu Thầm lại nói.
“Hay là như vậy đi.” Tiếp tân nói, “Tôi đặt hai ngày cho quý khách, nếu như muốn kéo dài thì quý khách đến làm thủ tục là được.”
“Được.” Khấu Thầm hắng giọng, “Ngại quá.”
“Không có gì.” Tiếp tân mỉm cười.
Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất.
Sau khi Khấu Thầm vào phòng thì đi đến bên cửa sổ nhìn thử, đối diện chính là toàn nhà làm việc của khách sạn, văn phòng của Khấu Tiêu ở lầu ba.
Cuộc bỏ nhà ra đi hoàn mỹ cỡ nào.
Khấu Thầm nằm trên giường, lấy điện thoại ra, kiểm tra tiền của mình trong thẻ, đủ rồi.
Cậu có thể ở đây mấy ngày trước, chuyện cụ thể thì từ từ lại nghĩ.
Cậu không rõ ràng lắm kế hoạch tiếp theo của mình.
Nhưng cậu biết hai chuyện.
Tuyệt đối không thể ra nước ngoài, ra nước ngoài thì không có Hoắc Nhiên.
Ba cậu nói không đi nước ngoài thì cút, chắc chắn là lời nói tức giận. Cậu cũng biết, nhưng cậu vẫn biết dù là lời nói tức giận thì ba cậu cũng