Dịch: LTLT
Lưng có hơi đau, cánh tay cũng đau nữa.
Khấu Thầm nằm trên giường, mơ mơ màng màng ngủ mà cũng có thể cảm thấy đau.
Cậu rất sợ đau, cho nên cũng rất sợ ba Khấu, làm lạp xưởng gì đó nghĩ thôi đã đau, nhưng mà nỗi đau trên người lúc này đỡ hơn làm lạp xưởng rồi, không đau lắm, chắc là đổi thành người khác sẽ không kêu đau.
Ví dụ như Hoắc Nhiên.
Lúc trật khớp rất đau, hét mấy tiếng bị tên này nhớ hơn nửa năm, chậc.
Chất lượng của ghế gỗ lim rất tốt, ba Khấu không dùng sức, nhưng thật sự không chịu nổi cái ghế đó, không phải bị trầy da, cũng không phải buồn bực không thở được…
“A…” Cậu phát ra tiếng, nhíu mày nhỏ giọng kêu lên.
Trong phòng rất sáng, chắc là trời sáng bảnh mắt rồi, cậu không kéo rèm cửa sổ, ánh nắng ban mai đã tràn ngập căn phòng, mang theo không khí mát mẻ, sáng sủa vốn có của buổi sáng sớm.
Khấu Thầm kéo mền, vươn tay tìm điện thoại.
Chắc cậu đã trốn ở đây đến buổi sáng thứ ba rồi, hôm nay có lẽ là thứ tư.
Không, thứ ba.
Hay là thứ tư?
Rốt cuộc là thứ mấy?
Cậu bấm điện thoại, màn hình không có sáng lên như bình thường.
“Tắt nguồn rồi à?” Khấu Thầm nhíu mày, nhấn nút mở nguồn.
Màn hình nhắc nhở cậu, ông đây hết pin cậu không thấy hay sao, nhấn con khỉ?
“Đm.” Khấu Thầm vứt điện thoại về lại cạnh cái gối, đã rất lâu cậu không ngủ liên tục rồi, hai ngày nay tỉnh rồi ngủ, ngủ rồi tỉnh, con người có hơi lờ đờ.
Hôm cậu chạy ra ngoài điện thoại đã sắp hết pin rồi, buổi tối cậu không dám gọi điện cho Hoắc Nhiên, sợ không nói được mấy câu đã đứt.
Nhưng hôm sau, cuộc điện thoại kia của Hoắc Nhiên đã khiến điện thoại cậu rung đến tắt nguồn luôn, đến khi miễn cưỡng mở máy lại, lúc nhận được tin Hoắc Nhiên muốn lấy bí mật nhỏ đổi với cậu, cậu còn chưa nghĩ xong phải trả lời thế nào, bí mật nhỏ này lại là gì, điện thoại đã hoàn toàn tắt ngóm.
Điện thoại còn khổ mệnh hơn cậu nữa.
Cậu vô cùng khó khăn, từ trên giường ngồi dậy, chỗ cái ghế đập trúng đang đau, thời gian ngủ dài đến mức chỗ bị ép lại cũng đang đau.
Mà còn rất đói.
Sau khi bước vào căn phòng khách sạn này, tổng cộng cậu chỉ ăn hai bưa, ba tô mì gói trong phòng cậu đã ăn hết hai tô.
Cậu ngồi ở mép giường, bình tĩnh lại, sau đó cầm ba lô bị quăng trên đất.
Mở ra mới nhớ là cậu không có dây sạc.
Trong ba lô chỉ có một cục sạc dự phòng, dây sạc bị Ngụy Siêu Nhân mượn rồi.
Mẹ nó, khi không mày mượn dây sạc của tao làm gì vậy?
Quầy bán đồ ăn vặt có bán dây sạc, mẹ nó mày không biết tự mình đi mua sao?
Khấu Thầm ủ rũ cúi đầu đứng lên, chá nản đi vào trong phòng tắm, lúc đi ngang qua tấm kính, cậu quay đầu nhìn thử, cảm thấy mình rất ngầu.
Không ngờ rằng ở trong trạng thái suy sụp như này vậy mà mình vẫn có thể duy trì vẻ anh tuấn như này.
Cậu đi vào trong phòng tắm rửa mặt, dự định đi mượn sợi dây sạc ở quầy lễ tân, nếu không thì tiền phòng cậu cũng không trả được.
Lúc cúi người rửa mặt, cậu cảm thấy cơ bắp sau lưng giống như bị ép buộc nứt xé rách ra từng chút một, đau đến mức chảy máu.
Cảm giác này có hơi bất thường, cậu cũng không phải chưa từng bị đánh, lúc đánh nhau với người khác cũng sẽ chịu mấy đòn, vẫn chưa có lần nào đau đến mức khác thường như này.
Cậu nhíu mày, cởi áo ra, xoay người nhìn lưng mình ở trong gương.
Rắn chắc, trơn bóng, đường cong cơ bắp hoàn mỹ.
Hoàn toàn không có bất cứ vết bầm tím, sưng đỏ đen gì đó đầy lưng như trong tưởng tượng, chỉ có vị trí bị ghế đập có hơi tái đi một chút thôi.
Sao nhìn thế nào cũng không giống bị đau đến mức thế này.
… Gãy xương rồi?
Gãy xương?
Xương sườn.. chỗ này chắc là xương sườn, chính diện là xương sườn, vậy đằng sau xương sườn chính là xương sườn, hay là phần sau xương sườn…
Đm! Gãy xương sườn rồi?
Đối với Khấu Thầm mà nói, cậu đánh tôi không sao, tuy tôi sợ đau nhưng tôi cũng có thể nhịn, nhưng nếu như gãy xương vậy thì không giữ được bình tĩnh rồi.
Cậu vừa mới nghĩ đến việc này thì đã cảm thấy mình không đứng vững nữa rồi, chống lên bồn rửa mặt, dựa vào tường.
Vừa mới dựa vào cậu lại lập tức đứng thẳng, lỡ như đè vào chỗ gãy xương thì làm sao đây?
Cậu vội vàng mặc áo vào, cầm điện thoại với đồ sạc dự phòng bước ra khỏi phòng, đi thẳng đến quầy lễ tân.
“Chào chị, cho em mượn dây sạc dùng nửa tiếng đồng hồ, lát nữa em trả lại chị.” Khấu Thầm nằm nhoài trên quầy lễ tân, lắc lắc điện thoại, “Điện thoại em hết pin rồi.”
Tiếp tân nhìn cậu, rút sợi dây sạc ở bên cạnh đưa cho cậu: “Này.”
“Cảm ơn ạ.” Khấu Thầm cầm lấy sợi dây, cắm vào đồ sạc dự phòng, sau đó đi ra khỏi cổng khách sạn.
Cậu nhớ là ở con đường nhỏ đằng sau khách sạn có một trạm xá nhỏ.
Đi không bao xa thì đã nhìn thấy, trí nhớ của cậu cũng không tệ lắm.
“Có thể em bị gãy xương.” Cậu bước vào nói với một cô gái trông giống y tá.
“Gãy xương?” Cô gái nhìn cậu, vội đến dìu cậu, “Vị trí nào?”
“Phía sau xương sườn.” Khấu Thầm nói.
“Sau lưng sao?” Cô gái hỏi.
“Dạ.” Khấu Thầm gật đầu.
Cô gái dìu cậu vào trong phòng khám: “Để bác sĩ xem trước, nếu gãy xương thật thì còn phải đến bệnh viện lớn chụp phim, chỗ chúng tôi không có thiết bị.”
“Xem cho em trước đi.” Khấu Thầm nói.
Một bác sĩ già bước đến, sau khi hỏi cô gái thì khẽ ấn mấy cái trên lưng cậu: “Ở chỗ nào?”
“Chỗ này ạ.” Khấu Thầm trở tay chỉ bên lưng trái.
“Lúc cánh tay hoạt động, chỗ lưng này có đau không?” Vị bác sĩ già hỏi.
“Không đau lắm ạ.” Khấu Thầm nghĩ.
“Không có gãy xương.” Vị bác sĩ già vén áo cậu lên, lại ấn lưng cậu, “Không có gãy.”
“Không phải chứ, bác sĩ xem kỹ lại đi, gãy xương rồi, đau lắm.” Khấu Thầm nằm sấp trên bàn.
“Bị thương lúc nào?” Vị bác sĩ già hỏi.
“Hôm trước? Hôm trước nữa?” Khấu Thầm có hơi mơ hồ.
“Không có gãy xương.” Vị bác sĩ già rất dứt khoát, “Cậu là bị đồ đập vào đúng không? Nếu như bị gãy thật, lúc này cậu sẽ không cử động được, nếu thật sự không yên tâm thì cậu đi chụp phim đi.”
“Vậy sao cháu cảm thấy rất đau?” Khấu Thầm chợt có hơi tủi thân.
“Chắc chắn đau rồi, đụng bị thương có thể không đau sao?” Vị bác sĩ già nói, “Đặc biệt là sau khi bị thương một hai ngày, cậu cũng không hoạt động gì hết. Tôi thấy trên áo cậu đều là nếp nhăn, có phải vẫn luôn nằm không?”
“À.” Khấu Thầm có hơi xấu hổ, kéo áo xuống.
“Hoạt động nhiều thì có thể đỡ hơn, về chườm nóng một lát.” Vị bác sĩ già nói, “Qua mấy ngày là khỏi rồi, thiếu niên thể chất tốt, khỏi nhanh lắm.”
“Chườm nóng thế nào ạ?” Khấu Thầm hỏi.
“Đắp khăn nóng, đồ ủ ấm tay, đều được.” Vị bác sĩ già cười nói.
“Cảm ơn ạ.” Khấu Thầm nhìn điện thoại, có thể mở nguồn rồi, “Bác sĩ chờ chút, cháu mở điện thoại mới chuyển tiền được.”
“Không cần trả tiền, không có khám bệnh mà.” Vị bác sĩ già nói, “Đưa tiền gì chứ.”
“… À.” Khấu Thầm ngẩn người, “Cảm ơn ạ.”
Khi cậu đi ra ngoài, vị bác sĩ già còn ở đằng sau dặn dò mấy câu, nhưng cậu không nghe rõ.
Từ khoảnh khắc điện thoại hiển thị màn hình thì giống như bị dụng cụ làm đẹp của Khấu Tiêu nhập hồn vậy, bắt đầu điên cuồng không ngừng rung lên, sau khi màn hình bị lag vẫn còn đang rung.
Khấu Thầm lập tức giống như chợt bừng tỉnh từ trong cơn mơ.
Mấy hôm nay cậu vẫn luôn mơ mơ màng màng, lúc tỉnh không có bao nhiêu, khi ngủ cũng đều nằm mơ, nhưng mơ thấy những gì ngay cả một chút ký ức cũng không có. Hôm nay lúc đi ra khỏi cổng khách sạn cậu cảm thấy mình như vừa từ tầng hầm nào đó bò ra ngoài.
Mãi cho đến lúc này cậu mới coi như chợt tỉnh táo lại.
Cậu bỏ nhà ra đi, vì cãi nhau với ba mình. Ba cậu đánh cậu, bảo cậu cút, ba cậu bảo cậu cút vì cậu có chết cũng không chịu ra nước ngoài mà còn nói năng lỗ mãng, có chết cũng không chịu ra ngoài là vì…
Hoắc Nhiên.
Cậu tìm một bậc cầu thang ở ven đường ngồi xuống, cầm điện thoại vì tắt nguồn mà bây giờ giống như sắp bị rung mãi mãi, nhìn chằm chằm mặt đất thẫn thờ.
Lúc này cậu mới nhớ ra, mấy hôm nay, thật ra cậu đã nghĩ rất nhiều thứ.
Chỉ là đều không nhớ rõ.
Nhưng rõ ràng đã không nhớ rồi, ngồi ở đây lại biết hết từng chút một.
Điện thoại cuối cùng cũng tự động tắt máy.
Cậu cúi đầu hà hơi lên điện thoại, lúc nhỏ bà nội nói với cậu, hà một hơi tiên khí thì tốt ngay.
Còn rất có tác dụng, tiên khí đã đánh thức điện thoại rồi.
Hơn ba trăm cuộc gọi nhỡ, ba cậu, mẹ cậu, Khấu Tiêu, lão Dương, nhóm bảy người, mỗi người đều gọi rất nhiều cuộc, có cả tin nhắn, wechat không trả lời thì gửi tin nhắn.
Thậm chí cậu còn nhìn thấy thông báo Hứa Xuyên gửi mail QQ cho cậu.
Cậu lập tức muốn khóc.
Thông báo của Hoắc Nhiên rất nhiều, hàng loạt hàng loạt tin nhắn.
– Cậu sao thế
– Cậu không nghe bí mật nhỏ sao
– Khấu Thầm, rốt cuộc cậu chạy đi đâu vậy!
– Khấu Thầm Thầm
– Sạc điện thoại đi!!!
– Thầm Thầm…
– Xoắn Xoắn đến rồi! Mau trốn đến chỗ anh trai!
– Còn chưa mở điện thoại à?
– Mở điện thoại đi, mẹ nó cậu gãy tay rồi sao?
…
– Khấu Thầm, đm cậu!
– Chẳng phải chỉ ra nước ngoài thôi sao, cậu không đi thì không đi, cậu cãi nhau với người nhà cậu thì mẹ nó