Ông Nghiêm sợ con gái mình kích động mà suy nghĩ không thông suốt liền lên tiếng nhắc nhở .
" Hiên Hiên , ba mẹ tôn trọng quyết định của con ! Nhưng mà ba mẹ chỉ sợ mục địch mà thằng nhóc kia muốn kết hôn với con không phải tình yêu mà là có mưu đồ khác ! Năm đó thằng nhóc ra đi trong căn hận không phải sao ? Ba mẹ sợ nó sẽ đối xữ với con không tốt !"
Nghiêm Á Hiên mở miệng giọng nói trở bên ôn hòa có phần quan tâm nói .
" Ba mẹ đừng lo lắng , nếu anh ấy đối với con không tốt thì ly hôn là được ! Nhưng ít ra con vẩn muốn có một cơ hội để được ở bên anh ấy , cho dù là như thế nào con gái đều rất mãn nguyện !"
Nghiêm Á Hiên nói xong như chẳng kiềm được cảm xúc của mình những giọt nước mắt trên đôi gò má chậm rãi rơi xuống , nhưng trái ngược với dáng vẽ bi thương đó lạ một nụ cười hạnh phút trên khuôn mặt xinh xắn kia .
Nếu như nói Nghiêm Á Hiên vì tình cảm mà chấp nhận cuộc hôn nhân này thì Lưu Vũ Thần chỉ vì lời ích của bản thân mình.
Khi hắn vừa ra nước ngoài du học và làm việc thì người lại có một ông già tự xưng mình là ông nội của hắn làm Lưu Vũ Thần căm tức như muốn phát điên .
Nhưng mà với tính cách tránh người xa vạn dặm kia nào để ý đến ông ta cơ chứ , sau những năm cố gắng nổ lực và làm việc thì bản thân hắn cũng có một số thành công nhất định .
Nhưng dự án và chương trình hắn tham gia rất thành công và phát triễn nên bản thân Lưu Vũ Thần cũng cố gắng mua được mười lăm phần trăm cỗ phần của tập đoàn công nghệ này.
Hắn dự tính chẳng về nước nữa.
Nhưng mà cái ông già kia lại bám theo hắn còn hơn cẩu theo chủ của mình làm Lưu Vũ Thần khó chịu không thôi.
Lão ta nói cái gì mà người thân , máu mủ thâm tình hoặc là gia đình gì đó làm