Lưu Vũ Thần cũng không đáp lại câu nói của Nghiêm Á Hiên mà chậm rãi tiếng đến thuận tay lấy chai rượu và một chiếc ly thủy tinh rồi lại ngồi nhẹ nhàng vào chiếc ghế sofa.
Bàn tay hắn như một thói quen đem rượu rót vào ly , bàn tay còn lại cũng chẳng an phận mà mồi một điều thuốc bỏ vào miệng mà hút một hơi dài.
Lưu Vũ Thần những lúc rảnh rỗi thường có thói quen như thế , hình như chỉ có trong cơn say những chuyện buồn phiền nhẹ không xuất hiện trong đầu hắn nữa.
Hắn cảm thấy như thế này rất tốt , bản thân chẳng cố gắng mưu cầu những thứ không thuộc về mình nữa.
Sau khi hắn nhâm nhi được nữa chai rượu ,bao thuốc cũng được hắn hút chẳng biết là bao nhiêu căn phòng rộng lớn đã ngập tràng khói thuốc làm cho Nghiêm Á Hiên đứng phía xa sóng mũi đã cay cay.
Lưu Vũ Thần đầu óc có chút tê dại hướng về phía Nghiêm Á Hiên cười ngây ngô như một kẻ ngu mà nói.
" Căn nhà này khá rộng cô muốn ngủ phòng nào cũng được tôi sẽ không làm phiền ! Nếu thuận tay thì lấy giúp tôi thêm một chai rượu , chai này sắp hết rồi !"
Chẳng biết là do khói thuốc hay một nguyên nhân khác mà đôi mắt cô đã đỏ bừng như máu trông rất đáng thương , Nghiêm Á Hiên nghe thấy yêu cầu của hắn cũng không cự tuyệt mà giúp Lưu Vũ Thần lấy một chai rượu đặt lên bàn trước mặt hắn.
Nghiêm Á Hiên chậm rãi ngồi xuống chiếc ghế sofa bên cạnh hắn miệng nhỏ không kiềm được cảm xúc liền hỏi thăm dò.
" Anh còn để tâm chuyện năm đó phải không ? Thời gian đã qua nhưng thế rồi anh còn giữ mãi không buông hay sao ? Nếu anh tức giận hoặc uất ức có thể rút lên người tôi là được , anh đừng như thế này nữa được không ?"
Trong cơn mơ màng Lưu Vũ Thần nghe thấy câu hỏi và đề nghị này của Nghiêm Á Hiên liền nở nụ cười to thành tiếng trông giống như mới vừa nghe được chuyện gì hài hước nhất trên đời vậy.
Lưu Vũ Thần nhìn hình dáng nhin đẹp mà quyến rũ kia của Nghiêm Á Hiên