Ông Nghiêm nghe thế liền hừ lạnh một tiếng quát.
" Được rồi , cậu cứ trong nó cho tôi ! Khi nào về nước tôi sẽ cho nó biết tay !"
Nói xong ông Nghiêm mang vẽ mặt căn tức mà cúp máy , vị phu nhân bên cạnh ra vẽ hiếu kỳ nói.
" Con bé Á Hiên có bạn trai rồi sao ? Hình dáng như thế nào ? Ông có hình không ?"
Ông Nghiêm nghe thế liền bất mãn nói.
" Hừ , con với chả cái ! Đang tuổi ăn học mà lo yêu đương , nếu không khéo bị người ta lừa mất củng không hay đấy !"
Bà Nghiêm lại cười xinh đẹp hỏi.
" Con bé này trước giờ không có bà khác giới , xem ra người con trai nó gặp có gì đặc biệt hơn người lắm đây !"
Ông Nghiêm lại bất mãn ra mặt nói.
" Chỉ là một thằng nhóc mồ côi mà thôi , làm sao xứng với Á Hiên nhà mình được chứ ? Gia cảnh chúng ta như thế nào chứ ? Thằng nhóc đó là cái gì chứ , dám cướp con gái của tôi à ?"
Nghe giọng nói như sợ mất con gái này của ông Ngiêm bà củng bất lực cười khổ , ai lại đi ngăn cấm chuyện tình cảm của con cái mình cơ chứ ? Hai người đã tầm tuổi này rồi chỉ có một đứa con gái này làm sao không nuông chiều được chứ ?.
Bà Nghiêm bất mãn nói.
" Nhà chúng ta thiếu tiền lắm hay sao chứ ? Ông lại để ý gia cảnh người khác làm gì ? Cả đời tôi với ông chỉ có một đứa con gái này , miễn sao nó thích thì là được !"
Ông Nghiêm củng thừa hiểu là từ nhỏ đến lớn hai người đi làm xa bỏ cô ở nhà phải chịu tuổi thân đến mức nào , tuy tính cách ông không nói nhưng làm sao không hiểu con gái mình được chứ ?.
Ông Nghiêm thở dài nói.
" Bà nghĩ xem gia đình chúng ta như thế ? Không biết là thằng nhóc đó có thật sự thích con bé hay là thích tập đoàn này nữa !"
Nói xong ông lại thở dài một hơi hai