Lưu Vũ Thần chậm rãi bước vô căn nhà quen thuộc của mình , xuất hiện trước mặt hắn lại là hình dáng xinh xắn kia của Nghiêm Á Hiên nhưng khác với mọi khi trước lần này cô đã chú tâm vào bếp mà nấu ăn.
Thấy hắn bước vào Nghiêm Á Hiên nở nụ cười thông thả như mọi ngày mà nói.
" Anh lên phòng thay đồ ra đi , tôi nấu thức ăn sắp xong rồi !"
Lưu Vũ Thần không hiểu lý do tại sao ngày hôm nay hắn không đi cùng Nghiêm Á Hiên về nhà nhưng mà sao cô lại chủ động đến đây làm bữa trưa cho mình chứ.
Lưu Vũ Thần thắc mắt tiến lại gần Nghiêm Á Hiên hỏi.
" Em có việc gì hay sao ?"
Nghe câu hỏi như thế trong đáy mắt Nghiêm Á Hiên có một tia buồn bã và suy tư hiếm thấy mà mờ miệng đáp lời.
" Hôm nay tôi có chuyện muốn nói , hay là anh lên thay đồ trước khi xuống đây dùng cơm chúng ta cùng nói chuyện ?"
Những lời này truyền vào bên tai làm cho trái tim của Lưu Vũ Thần có chút hoảng mà đập loạn , phải nói trước giờ đây là lần đầu tiền Nghiêm Á Hiên có dáng vẽ như thế này.
Tuy rất hồi hợp nhưng hắn vẩn mở miệng.
" Được !Em đợi tôi một chút ?"
Nói xong Lưu Vũ Thần liền chậm rãi bước lên phòng mình , phía dưới nhà Nghiêm Á Hiên lại thở dài một hơi chuẩn bị những món mình đã nấu ra trên bàn nhỏ.
Khi Lưu Vũ Thần bước xuống chỉ khoắc trên mình một bộ bồ ngủ ở trông nhà rất là bình thường , thấy Nghiêm Á Hiên đã ngồi vào bàn ăn nhìn mình hắn củng hiểu ý mà ngồi xuống hướng đối diện cô.
Hai người không nói gì nhiều liền động đũa , một lác sau thì Nghiêm Á Hiên chẳng kìm nỗi cái cảm giác khó chịu trong lòng mình mà lên tiếng.
" Khi nảy lúc đi học về anh đi đâu mà vội thế ? "
Lưu Vũ Thần chẳng muốn che dấu gì mà xem như đây là một lời hỏi thăm thông thường của cô , hắn liền đáp.
" Lúc nảy tôi gặp bạn bàn bạc một