Đầu truyền bên kia nghe thấy giọng nói tức giận có chút uất ức như muốn khóc này của Nghiêm Á Hiên liền mở giọng dịu dàng có chút yêu thương nói.
" Thôi được rồi con gái đừng giận nữa , tháng sau ba mẹ về nước rồi đếu lúc đó con đưa cậu nhóc đó đến nhà mình dùng cơm ! Quyết định như thế nhé con gái , mẹ phải làm việc rồi !"
Nói xong đâu truyền bên kia như sợ Nghiêm Á Hiên từ chối liền vội vàng tắt máy , Nghiêm Á Hiên sắc mặt cô hiện tại khó coi vô cùng mà liếc nhìn Lưu Vũ Thần châm chú như muốn xem thử thái độ của hắn vậy.
Mà Lưu Vũ Thần làm sao không hiểu được tâm trạng của Nghiêm Á Hiên lúc này cơ chứ , bàn tay hắn chậm rãi đưa đến nắm chặt lấy tay mềm mại kia của Nghiêm Á Hiên mà an ủi nói.
" Hiên Hiên không sao , tôi chỉ cần tình cảm của em mà thôi ! Còn về phần người khác nhận xét hay đánh giá ra sao tôi không quan tâm lắm !"
Nghiêm Á Hiên thấy được vẽ mắt bình tĩnh không có gì của hắn liền nở nụ cười xinh đẹp như trăm hoa đua nở mà nhu thuận nói.
" Vũ Thần , dạo này chúng ta củng rảnh rỗi hay là mình đi du lịch được không ?"
Lưu Vũ Thần vẩn gấp thức ăn vào miệng có chút hiếu kỳ hỏi.
" Hiên Hiên nhà mình muốn đi du lịch ở đâu đây ?"
Trong lòng Nghiêm Á Hiên như được nếm mật hạnh phúc không thôi khi nghe được câu " Hiên Hiên nhà mình " từ miệng hắn , thật sự cái cảm giác này làm cho Nghiêm Á Hiên tưởng tượng rất giống như vợ chồng son vậy.
Nghĩ như thế Nghiêm Á Hiên liền nở nụ cười xinh đẹp nói.
" Nơi mà mỗi khi rảnh anh thường đi đấy , tôi củng muốn biết đó là một nơi như thế nào ?"
Lưu Vũ Thần bình thản gật đầu nói.
" Được , ngày mai tôi đưa em đi ! Hiện tại em ăn nhiều thêm một chút đi !"
Nói xong hai người lại tập