Lưu Vũ Thần nghe thấy câu hỏi này của Nghiêm Á Hiên khóe miệng hắn liền nhếch lên nở nụ cười lưu manh đáp.
" Nếu em lo lắng ba mẹ không chịu thì cùng lắm chúng ta sinh một đưa nhóc mà được ấy mà ! Tôi không tin đến lúc đó ba mẹ em lại không đồng ý nha !"
Nói xong hắn lại cười lưu manh nhìn châm chú vào vẽ mặt đang châm chú lái xe kia của Nghiêm Á Hiên , mà Nghiêm Á Hiên nghe thấy lời nói trêu chọc này của hắn thì ngại ngùng không thôi nhưng khóe miệng vẩn lí nhí nói.
" Tôi với anh còn rất nhỏ nha , tôi chưa muốn sinh con sớm như thế ! Hay là chúng ta để vài năm nữa được không ?"
Phải nói hay người đã là hơn mười chín dưới hai mươi rồi những có lẽ đối với Nghiêm Á Hiên và Lưu Vũ Thần thì cái tuổi này thật sự nhỏ vậy nên hắn mới trêu chọc như thế.
Lưu Vũ Thần nở nụ cười ôn hòa đáp lời cô mà an ủi.
" Tôi biết rồi em không cần phải căn thẳng như thế ? Chỉ là tôi muốn trêu chọc em một chút mà thôi !"
Nghiêm Á Hiên nghe thế liền đưa ánh mắt lườm yêu hắn một cái rồi chẳng nói thêm gì mà chú ý vào việc lái xe , trong không khí yên tĩnh ấy chẳng biết từ lúc nào Lưu Vũ Thần đã tựa lưng vào chiếc ghế mà ngủ ngoan lành.
Có lẽ là do Lưu Vũ Thần quá mệt mỏi hoặc là bản thân cảm thấy an toàn nên đã ngủ thiếp đi , Nghiêm Á Hiên trong lúc lái xe thì vô thức lại nhìn vào chiếc gương xem khuôn mặt ưa nhìn kia của hắn một lác lâu.
Thời gian lại trôi qua chẳng biết được bao lâu , Nghiêm Á Hiên củng đã dừng xe trước địa điểm mà hắn đã đưa cho mình , xuất hiện trước mặt Nghiêm Á Hiên là một trại mồi côi khá nhỏ chẳng có gì đặc biết cả.
Mà cái Nghiêm Á Hiên cảm thấy quái lạ là vì sao Lưu Vũ Thần lại đưa bản thân mình