Tiếng chuông điện thoại đánh thức Lục Yên lúc nữa đêm, cô không cáu gắt chỉ ngồi bật dậy bơ phờ lần mò tìm nơi phát ra âm thanh.
Vừa bắt máy đầu dây bên kia gấp gáp hỏi: "Mày đã tìm được trường chưa? Có thấy nơi để thuê không? Tao vừa kết thúc buổi học thêm lập tức gọi cho mày nè."
Lục Yên mỉm cười nhẹ đáp lại: "Tao ngủ ở băng ghế đá, mát mẻ còn nghe thấy tiếng muỗi vo ve, thích lắm!"
"Cái gì?" Chất giọng kinh ngạc sau đó lại trở nên buồn bã "Mày điên rồi, sao đột nhiên lại muốn chuyển trường còn chuyển đến nơi xa như vậy? Chẳng thông báo với ai, tao còn không biết mày đã tỉnh lại."
Bình Tây Tây là cô bạn mà Lục Yên xem trọng nhất, ở trường cũ ai cũng rõ, thế mà chuyện cô rời đi phải thông qua người khác mới biết được.
Lục Yên đứng trên tầng cao của khách sạn thông qua lớp kính trong suốt nhìn xuống dãy đèn thắp sáng thành phố, thản nhiên nói: "Gì là gì, gia đình sắp phá sản tao chạy đi trước đỡ phải gánh nợ."
"Công việc của chú Lục không thuận lợi sao? Mày không nói gì với tao, gia đình tao có nói là không giúp hả?" Trong lòng Bình Tây Tây dâng trào cảm giác chua xót, chỉ trách bản thân không thể làm cho cô tin tưởng.
"Trễ rồi mày ngủ đi, thành tích quan trọng hơn."
"Thuê được phòng mày nhớ gửi địa chỉ cho tao, hứa đi."
Lục Yên nhíu mày: "Xem thái độ của mày đã."
Cô ngắt máy lập tức lên mạng xã hội, lượt like và bình luận hôm nay đặc biệt nhiều.
Bình luận nổi bật nhất là cái vị Củ Cải Thúi với nội dung chỉ trích cô tự ý chụp ảnh của người khác khi chưa có sự cho phép.
Cảm thấy nói không sai, Lục Yên liền chuyển tấm ảnh về chế độ riêng tư rồi đăng dòng trạng thái khác.
Ngày hôm nay nói lời không hay, đã đắc tội với người ta rồi.
Củ Cải Thúi là người bình luận đầu tiên muốn cô nói lời xin lỗi đường hoàng, Lục Yên không muốn gây chiến nên đã thả con chó dữ mà mình nuôi mấy năm nay ra.
Bình Tây Tây ở ngoài đời là một đứa vô cùng bình thường, vô cùng nết na ngoan hiền lời nói ba phần cẩn trọng bảy phần lễ phép, dùng mạng xã hội lại là chuyện khác, chẳng nhường nhịn ai.
Cô tắt điện thoại ném sang một bên đi vào phòng vệ sinh tắm qua một lượt, đứng dưới vòi sen cảm giác tội lỗi đè nặng trên vai.
Chẳng ngờ rằng có ngày bản thân vì cái miệng mà ôm một nỗi u sầu, nói người ta điếc trên mạng xã hội thì thôi đi, còn đuổi khéo người ta đi.
Trong đầu liên tục nảy ra vô số viễn tưởng, liệu rằng người ta có bệnh không? Lỡ bệnh nhưng chỉ có một mình rồi tính làm sao? Có chết không? Lục Yên vuốt mặt vô cùng nặng nề, suy nghĩ nhiều đến mức quên rằng cái bụng đang kêu gào vì đói.
Ở