“Tôi chưa có bạn trai, mạng xã hội là bọn họ tự bịa đặt, một phần tôi không muốn giải thích.” Cô kéo Đinh Băng Băng về bên cạnh “Lớp phó thật sự hiểu lầm rồi.”
Đinh Băng Băng rụt vai, gương mặt đỏ bừng bừng: “Do tớ nóng vộ, xin lỗi hai cậu.”
Vừa nhìn đã biết đối phương khó xử, cô vội chuyển chủ đề: “Cậu đã ăn gì chưa?”
Cô ta nhẹ nhàng lắc đầu: “Tớ không đói.”
Bữa sáng quan trọng hơn những bữa còn lại, Lục Yên thà không mua sắm chứ không để bản thân thiếu mất bữa ăn nào trong ngày, cho dù tiết kiệm cỡ nào đi chăng nữa.
Lấy hộp sữa từ tay Trương Ngạn Duy, sau đó vỗ vai Đinh Băng Băng, cô nói: “Cậu đợi ở đây nhé, tôi đi mua thứ gì đó, trong lúc đợi hai người các cậu làm sạch chỗ này đi.”
Đứng ngắm cảnh thì ổn, còn việc tìm một chỗ sạch sẽ để ngồi xuống ăn thì hơi khó.
Lục Yên xoay người bước chân thoăn thoắt, giờ giải lao có hạn leo lên leo xuống bốn tầng lầu đương nhiên phải tranh thủ đẩy nhanh tốc độ.
Vội vã đến canteen lại quên mất hỏi Đinh Băng Băng muốn ăn gì, khẩu vị mặn hay ngọt?
Lục Yên vỗ nhẹ vào trán, mắt thấy cái gì thích hợp thì tính tiền, cơm ở trường bán đặc biệt khó nuốt, những món khác không có ngoại lệ.
Mua một phần cơm giá tiền chưa bằng một phần ba chỗ mà cô thường mua để mời Trương Ngạn Duy, kèm theo chai nước suốt không đáng bao nhiêu.
Đã xuống canteen bản thân làm sao thiếu phần, đương nhiên tay trái chỉ cái này tay phải chọn cái kia.
【Hệ thống xin nhắc nhở, ngày mai có cuộc kiểm tra tuần, môn toán.
Nếu nhiệm vụ phụ thất bại, hệ thống có quyền trừ một nửa số điểm đã đề ra.】
【Xin nhắc lại! Nhiệm vụ phụ: Dư vị của học bá, khảo sát tuần nằm trong top 5 của lớp +6】
Nhiệm vụ này không có để thời gian, chỉ cần là khảo sát tuần thì được tính là nhiệm vụ phụ.
Cái này thì có lợi thật, nhưng chỉ cần lười biến hay gặp phải môn bản thân học dốt, thì bị trừ điểm dài dài.
Là bẫy!
Lục Yên quay lại tầng bống nhưng hai người kia đã trốn mấy dạng, chỉ cần một ánh mắt có thể nhìn từ đầu đến cuối hành lang, tất cả cửa phòng đã bị khóa chặt.
Mặc dù cô chưa kiểm tra từng phòng nhưng nhìn vào số nhiều là thế.
“Chắc họ quay về lớp rồi.” Cô tự nói một mình.
Cái vỗ vai nhẹ nhàng mang theo hơi lạnh của mùa đông, Lục Yên hít thở trì trệ.
Trong lòng có dự tính nhắm mắt đâm đầu đến cầu thang, đi được thì đi không được thì lăn xuống.
“Cậu đi nhanh vậy?” Đinh Băng Băng xuất hiện bên cạnh, cầm lấy túi lớn túi nhỏ trên tay cô.
Nghe ra giọng lớp phó, Lục Yên lấy lại bình tĩnh đáp: “Chậm chân sợ cậu không có thời gian ăn, Trương Ngạn Duy đâu rồi?”
Cô ta chỉ tay vào một phòng học được khép hờ: “Cậu ấy đang dọn dẹp trong kia,