Lục Yên thắc mắc hỏi: “Cậu tự học nấu ăn sao?”
Bản thân học ở chỗ chính quy trả học phí bộn tiền, cô tò mò đối phương được ai truyền thụ mà giỏi giang như vậy.
Tuy nó ngon nhưng cô không dám ba hoa, đồ ăn với Lục Yên cực kỳ quan trọng.
Trương Ngạn Duy đáp hai chữ ngắn gọn: “Trên tivi.”
“Đảm từ việc nhà đến việc bếp, lợi hại lợi hại.” Lục Yên kính cẩn nghiêng mình nói.
Thứ Đinh Băng Băng đang ăn từ cách bày trí đã thấy khó nuốt, Lục Yên đau xót gắp bánh bao cho đối phương, nguyên nhân chính là vì cái bụng đã to căng sắp lăn được rồi.
Cô ta cắn một miếng, đôi mắt mở to kinh ngạc: “Cái này thật sự là cậu tự làm sao, ngon quá!”
Trương Ngạn Duy giữ nét lạnh nhạt trên gương mặt, hắn không phải khiêm tốn, đối với người khác câu vừa rồi không có ý nghĩ gì cả.
Thái độ này quá rõ ràng, người mới đến như Lục Yên còn nhận ra, huống hồ đó là Đinh Băng Băng học cùng một năm trời.
Cô dùng ngón tay khẽ chọc vào vai hắn, cố ý nhắc nhở.
Trương Ngạn Duy nhẹ nhàng thả ra hai chữ: “Cảm ơn.”
Lời nói tuy không đến nổi nhưng cứ thấy thiếu mất vài phần cảm xúc, từng cử chỉ của hắn đều tỏa ra nét thanh lịch, khí chất khó tả.
Dường như giống với một người có quản thúc đặc biệt, tựa với thân chủ bị ông bà Lục giam giữ tự do.
Điểm khác biệt có lẽ giữ được nét riêng của mình.
Nhẹ nhàng của hắn mang theo hơi lạnh, đem đến cảm giác người xung quanh như vật trang trí.
Dọn dẹp hết rác xung quanh bọn họ quay về lớp, học xong các tiết còn lại.
Tiếng chuông vang lên một lần nữa, học sinh bật công tắc tự động đón làn gió xuân thổi về, khí sắc trên khuôn mặt từ phờ phạc lập tức phơi phới, chạy ra khỏi cổng trường.
“Sáng nay cảm ơn nhiều nhé, tôi không định ghé quán của cậu.” Lục Yên vừa thu dọn vừa nói “Đến thẳng chỗ làm thêm chắc là phải đi bộ thêm một đoạn.”
Trương Ngạn Duy cau mày đáp: “Như ngày hôm qua thì tiện hơn.”
“Gương mặt cậu nói lên điều đó là rất phiền.” Lục Yên dùng ngón trỏ chỉ vào giữa trán của mình.
Hắn bất giác để những nếp nhăn tự tan đi, khẳng định: “Không phiền!”
Cô vẫy tay rồi hóa thành tia chớp lao ra khỏi trường, một thoáng đã đến trạm xe buýt.
“Là nó sao?”
“Giống hình rồi, không thể nào sai được.”
“Nhìn dáng vẻ ngon thế kia mà phải xuống tay.” Người nọ tặc lưỡi “Có chút không nỡ.”
“Đã nhận tiền rồi còn nỡ với không nỡ, muốn cạp đất ăn sao?”
Lục Yên bị một đám côn đồ nhắm đến, bản thân chủ quan nên vẫn chưa để mắt đến sự kỳ lạ kia chỉ khi bọn họ xuất hiện trước mặt.
“Mày là Lục Yên đúng không?”
Cô lắc đầu, trực tiếp phủ nhận: “Các anh nhận sai người rồi.”
Nhìn dáng vẻ côn đồ của bọn chúng, hỏi tên ắt có chuyện chẳng lành, Lục Yên đề phòng không có gì là sai.
Tất cả có năm tên, không mặc đồng phục của trường trên tay còn