“Là cô đúng không?” Người chủ sửng sốt hỏi “Người vừa nãy trên bản tin?”
Lục Yên xua tay định mở miệng chối, lời còn chưa thoát ra khỏi miệng chủ tiệm đã chỉ đạo nhân viên dắt chiếc xe đạp đến bên cạnh.
“Cái này tôi lấy nửa giá, không phải vì cô được lên bản tin đâu nhé!” Ông ấy quả quyết nói “Nhìn thấy người trẻ tuổi mang đầy một lòng chính nghĩa tôi có chút ngưỡng mộ.”
Đem hết lý lẽ ra để giải thích cho ông chú trung niên hiểu ngày hôm qua công lao đều thuộc về cậu bạn kia, cô đứng cùng ống kính chỉ giỏi làm màu.
Sau một lúc giải thích mà chẳng đâu vào đâu, cô bất lực nói: “Vậy tôi đi nhé!”
Dắt xe đến con hẻm tăm tối Lục Yên vô tình nhìn thấy cục bông nhỏ xíu đang nằm ngủ bên cạnh một người vô gia cư, dáng vẻ cũ nát của bên trong không làm cục bông đó nhem nhuốc, ngược lại đẹp đẽ đến sáng bóng.
Lục Yên lắc đầu rồi nhìn về phía trước rơi vào vô vàn ký ức, lúc trước từng có ý định nuôi mèo nhưng mọi người xung quanh đều ngăn cấm, họ sợ với bản tính cà lơ phất phơ của cô bọn vật nuôi sẽ chết sớm.
Nhìn người vô gia cư nâng niu con mèo kia, cô cảm thấy bản thân thật sự không đủ năng lực.
Đạp xe theo hướng dẫn của điện thoại chốc lát đã đến cục cảnh sát của thành phố Phong Lan, bước vào trong người đầu tiên đối mặt vậy mà lại không phải cảnh sát.
Hình ảnh nhợt nhạt của Trương Ngạn Duy chắn phía trước, cô lo lắng hỏi: “Cậu không sao đó chứ?”
“Cô là Lục Yên sao? Mời đi theo tôi.” Vị cảnh sát lên tiếng, đi trước dẫn đường.
Cô nhìn vị cảnh sát kia rồi lại nhìn đến chỗ hắn, gấp gáp nói: “Cậu đợi tôi ở ngoài được không? Tôi còn có chuyện muốn nói.”
Lòng như lửa đốt, bản thân biết rõ đối phương vì điều gì mà gặp phải cơn đau ốm dày vò.
Tuy hắn đứng thẳng lưng, ánh mắt luôn kiên định nửa khuôn mặt bị che bởi khẩu trang, tất cả điều đó làm người ngoài lầm tưởng Trương Ngạn Duy vẫn ổn nhưng nó chẳng thể đánh lừa được Lục Yên.
Chưa đợi được câu trả lời cô đã lướt qua hắn như một cơn gió, đuổi theo sau vị cảnh sát vào một căn phòng kín.
Cảnh sát nghiêm túc trao đổi: “Đứa bé được đưa đến bệnh viện tình hình sức khỏe ở mức tốt, không bị chấn thương.
Gọi cô đến đây là vì muốn tuyên dương trước toàn tỉnh thành phố.”
Lục Yên nghe đến đây mặt mày tái mét, lên tin tức thời sự đã là một chuyện chấn động, nhắm mắt có thể nói ba mẹ của thân chủ bỏ qua bản tin đó.
Chuyện này đánh trống khua chiêng, người trốn nhà như cô đây sẽ bị lần ra dấu vết cực kỳ nhanh chóng.
“Tuyên dương là phải nhưng cậu bạn kia xứng đáng hơn cháu, cháu xin được từ chối.” Cô nói thái độ vô cùng chân thành.
“Nhưng cậu bạn