Lục Yên giấu đi nụ cười thỏa mãn, hắn giọng nói: “Dong dài từ nãy đến giờ là muốn ngỏ ý chở cậu về thôi! Xem cậu kìa làm ra bộ mặt đấy là sao hả?”
Nhìn đến chiếc xe đạp thể thao loáng bóng Trương Ngạn Duy chỉ biết giữ cho đầu óc thanh tịnh, trước đây có nhìn thấy trên trên trang mạng trực tuyến giá giao động từ mười bảy đến mười tám triệu.
Cụ thể là chiếc xe của cô không có yên sau, muốn chở người khác nói ra cũng không xem là tình huống gì.
【Hệ thống gửi lời khen đến bộ não đang hoạt động hiệu suất cao của quý khách, nhấn để đọc chi tiết】
Cổ của Lục Yên như cái máy bị hỏng, khi xoay đầu còn phát ra tiếng ken két.
Với tình huống khó xử thế này thì giả ngu là tốt nhất, cô xoa đầu đầy ngại ngùng: “Lúc mua thấy nó đẹp, quên mất chuyện này.”
Trương Ngạn Duy mệt mỏi rời đi trước, cô cứ như kẻ bám đuôi đi theo sau.
Đến trạm xe buýt thì mỗi người một ngã, nhìn biển số của chiếc xe lòng cô đau như cắt, lúc nãy nói bâng quơ nhưng dụng ý chuộc lợi, dường như đối phương không được thoải mái.
Nói nặng lời như thế còn là người không quen biết, Lục Yên trong lòng đầy phiền não.
“Hệ thống, có phải tôi bị ép trở thành nhân vật phản diện mà trong phim truyền hình hay phát sóng không?”
Trước đây mẹ của cô coi mấy bộ phim cực kỳ cực kỳ máu chó, khóc thay cho số phận nữ chính còn không ngừng oán trách nhân vật phản diện.
Tình thế ép buộc trở thành kẻ xấu xa mất rồi!
【Hệ thống không liên can, xin nhắc lại nhiệm vụ chính của quý khách là giúp một người thoát khỏi ngục tù của bóng tối, tìm thấy ánh sáng của đời mình】
【Thời gian mở nhiệm vụ chính đếm ngược 24h】
“Sao lại đột nhiên như vậy?” Cô bất ngờ thốt ra thành lời.
【Bởi vì quý khách sắp quay lại trường học, nơi có rất nhiều đối tượng bị giam trong ngục tù của bóng tối, có thể tùy tiện chọn một người hoàn thành nhiệm vụ】
Lục Yên vừa đạp xe vừa hỏi: “Lỡ như chọn nhầm người thì tính thế nào?”
【Quý khách sẽ ở lại đây thêm một khoảng thời gian】
Người ta xuyên không vào vai phụ, đại trà là kẻ phản diện, toàn là những phi vụ để lại ấn tượng sâu sắc.
Cô xuyên không còn được tặng kèm cái hệ thống dở dở ương ương, những nhiệm vụ chẳng kém cạnh là bao.
Lục Yên đạp xe theo con đường mà lúc nãy đã đi, ghé vào siêu thị gần nhà để mua ít đồ cho bữa trưa.
Mỗi lần cầm nắm món gì cô lại nhớ đến chàng thiếu niên kia, trong lòng ngổn ngang là những câu hỏi đối phương có dùng bữa trưa? Có người bên cạnh chăm sóc hẳn hoi không?
Ấn tượng đầu tiên về người con trai đó là phong cách ăn mặc vô cùng thu hút, chiếc mũ lưỡi trai đen cùng với khẩu trang trắng, loại đang hot trên thị trường.
Cập nhật này