Đêm nay là một đêm thu trăng thanh gió mát, xa xa là mặt biển với những ngọn sóng lăn tăn khẽ đáp vào bờ.
Thời tiết có những thay đổi rõ rệt và lòng người cũng thế.
Phó Liên Ngạo đứng ngoài ban công, để mặc những cơn gió lạnh hắt vào người.
Trên tay anh là một điếu thuốc lá nam đang hút dở.
Không biết bắt đầu từ khi nào, trái tim anh đã sinh ra một loại cảm xúc vô cùng đặc biệt dành cho người vợ vốn chỉ trên danh nghĩa.
Có lẽ là ngay từ khoảnh khắc nhìn thấy cô gái nhỏ ngồi trên giường, một ý muốn tiếp cận anh cũng không có.
Cục bông mềm mại lại ấm áp, khác hẳn với tất cả những cô gái anh từng tiếp xúc trước đây.
Hoặc là nói, chỉ đơn giản bởi vì cô là cô.
Anh không nghĩ nó đã trở thành tình yêu, cùng lắm cho đến hiện tại chỉ mới là chút xao động nhất thời.
Nhưng Phó Liên Ngạo chắc chắn, cô gái này chính là người duy nhất từ nay về sau đủ sức khiến anh yêu thương và tin tưởng.
Khi anh đang chìm trong dòng suy nghĩ miên man vô tận thì cửa phòng có tiếng gõ.
Thím Trần nói vọng vào: "Cậu chủ, có một cô gái tự xưng là bạn thân của cô chủ ghé qua."
Phó Liên Ngạo dập tắt điếu thuốc trong tay, cắt hẳn mạch suy nghĩ.
Anh tiến đến mở cửa phòng cho thím Trần, lại hỏi: "Cô gái kia tên gì?"
"Thưa cậu chủ, là cô Phương Miên, tiểu thư của nhà họ Phương."
Phương Miên? Quả thật trong tài liệu anh điều tra qua thì vợ anh có một người bạn thân tên giống như vậy.
Kể từ sau sự việc Viên Tuệ giật dây để Kim Ngọc đến đây gây chuyện với cô, anh đã căn dặn người gác cổng và thím Trần phải chú ý những vị khách không mời mà đến để tránh gây phiền phức cho Liễu Dung Nghiên.
"Cho cô gái đó vào đi ạ.
Cháu sẽ đi gọi Dung Nghiên."
Thím Trần nghe vậy thì gật đầu, đi ra ngoài.
Phó Liên Ngạo sang phòng cô, bên trong là một mảng tối om, chỉ có ánh sáng từ phòng tắm qua khe hở nhỏ chiếu ra bên ngoài.
Anh đứng trước cửa phòng tắm, gõ nhẹ một cái rồi gọi: "Dung Nghiên, em tắm xong chưa?"
Không có tiếng đáp lại, xung quanh yên ắng vô cùng.
Anh hắng giọng gọi thêm mấy lần vẫn không thấy cô trả lời.
Phó Liên Ngạo thấy không ổn, anh hốt hoảng gọi to tên cô, không ngừng đập vào cánh cửa.
Sau một hồi không nhận được tín hiệu gì từ bên trong, Phó Liên Ngạo cuống cuồng đi tìm chìa khóa.
Phòng này vốn dĩ là của anh nên chìa khóa nằm ở đâu anh biết rất rõ.
Hai bàn tay anh run rẩy khiến chìa khóa rơi mấy lần, anh thật sự rất sợ cô xảy ra chuyện gì.
Cánh cửa mở tung ra dường như chỉ thiếu chút nữa là có thể bị hất văng, đủ để thấy anh đã dùng sức mạnh đến mức nào.
Phó Liên Ngạo còn chưa kịp lo lắng cho xong thì đã bị cảnh trước mắt làm cho đỏ mặt tía tai.
Đầu óc anh quay cuồng, choáng váng, chưa phản ứng lại thì đã nghe một tiếng hét chói tai vang lên.
"A a a a..."
Liễu Dung Nghiên mở to mắt nhìn anh, nhanh chóng với lấy khăn tắm rồi quấn lên người.
Mặt mày cô đỏ bừng như trái cà chua, cô cuộn người trong một góc, giọng nói có phần to tiếng hơn: "Anh, sao anh lại vào đây?"
Phó Liên Ngạo quay mặt sang chỗ khác, yết hầu chuyển động lên xuống, cưỡng ép bản thân quên đi những gì vừa thấy, bối rối trả lời cô: "Bạn thân của em đến chơi, anh...!anh sang phòng gọi em."
"Anh gọi mãi không thấy em đáp lại, anh sợ em xảy ra chuyện, nên..."
Liễu Dung Nghiên lúc này mới nhớ ra ban nãy mình đã đeo tai nghe để nghe nhạc cho thư giãn đầu óc, không nghĩ đến anh sẽ vì lo lắng cho cô mà mở cửa xông vào.
Cô cố gắng mặc nhanh quần áo nhất có thể, lại cúi đầu nhìn xuống.
Không mang áo ngực theo mất rồi!
Thật sự là muốn độn thổ luôn mà!
Liễu Dung Nghiên tiếp tục dùng khăn che lại phía trên, lách qua người anh để trèo lên giường.
Cho đến bây giờ, cô gái nhỏ vẫn chưa thể nào tiếp thu được những chuyện vừa nãy.
Cô mím môi, nhẹ giọng nói: "Liên Ngạo, anh...!anh có thể ra ngoài trước không?"
Phó Liên Ngạo day day trán, gật đầu rồi lập tức bỏ chạy khỏi phòng cô.
Ngay cả tiếng đóng cửa cũng rất dọa người.
Liễu Dung Nghiên nằm sấp xuống, chôn mặt trong chú gấu bông to bằng nửa người.
Cô đang nỗ lực ổn định hô hấp và giảm độ đỏ của hai tai.
Nếu để bạn thân cô nhìn thấy